Chương 1 - Không Có Anh Cuộc Đời Tôi Vẫn Sáng

Kiếp trước, tôi và Lục Trạch là cặp vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng trong khu tập thể nhà máy.

Ai cũng khen vợ chồng tôi hạnh phúc, tương kính như tân.

Nhưng chỉ có tôi biết rõ — từ ngày cưới cho đến khi Lục Trạch qua đời, tôi sống như quả phụ suốt hơn hai mươi năm.

Người anh ấy yêu thật sự là một người khác. Còn tôi chỉ là kẻ thay thế, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Bây giờ trở lại những năm 80, lần này, tôi quyết định buông tha cho chính mình.

1

Nhà máy thực phẩm, thập niên 80 —

“Phó xưởng trưởng Lục đúng là đẹp trai thật đấy.”

Lâm Ngọc ngồi cạnh tôi, chỉ lên sân khấu nơi Lục Trạch đang phát biểu, vừa nhìn vừa trêu tôi.

Tôi nhìn theo tay cô ấy.

Lục Trạch trong ký ức và trước mắt tôi không khác chút nào — mày kiếm mắt sáng, khí chất ngời ngời, chỉ liếc qua cũng khiến tim người ta loạn nhịp.

Tôi nhìn anh, sững sờ.

Cuối cùng cũng tin mình thật sự đã sống lại.

Quay lại hai mươi lăm năm trước.

Thực ra tôi và Lục Trạch vốn không xứng đôi.

Anh ấy trẻ tuổi, chín chắn, điềm đạm, năng lực vượt trội — là phó xưởng trưởng trẻ nhất nhà máy.

Còn tôi, chỉ là một cô gái quê bình thường không thể bình thường hơn.

Chúng tôi kết hôn chỉ vì hôn ước miệng từ ngày xưa giữa mẹ anh và bà ngoại tôi.

Ngày nào cũng sống cạnh một người như Lục Trạch, không động lòng mới là lạ.

Từ miễn cưỡng đến yêu sâu đậm, không mất bao lâu.

Tôi thật sự yêu Lục Trạch, cũng ngưỡng mộ anh ấy.

Nhưng anh không yêu tôi.

Cho đến chết, anh ấy chưa từng chạm vào tôi một lần nào.

Cả đời giữ mình vì một người phụ nữ khác.

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác tim như vỡ vụn khi tìm thấy những bức thư đó.

Trong thư, Lục Trạch bày tỏ nỗi nhớ nhung với người kia, nói ra bao lời yêu đương mà anh chưa bao giờ nói với tôi.

Tôi từng nghĩ anh là kiểu người kín đáo, không biết nói mấy lời ngọt ngào.

Thì ra không phải không biết nói. Chỉ là… không muốn nói với tôi thôi.

“Giang Như Ý, cậu ngẩn người gì vậy? Cuộc họp sắp xong rồi, nhà cậu – phó xưởng trưởng Lục đang gọi kìa.”

Giọng của Lâm Ngọc kéo tôi về thực tại.

Tôi giật mình ngẩng lên, đúng lúc ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm trước mặt.

“Em sao thế? Mệt vì họp à?”

“Vất vả cho em rồi. Hôm nay họp hơi nhiều. Đi, mình về nhà nghỉ ngơi nhé.”

Giọng Lục Trạch nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến người ta tưởng là anh thật lòng quan tâm.

Nếu không phải tôi đã sống thêm một kiếp, có lẽ tôi lại tin anh, lại yêu anh thêm lần nữa.

Tôi không biết phải đối mặt với anh ra sao, đang định gật đại cho qua.

Thì đột nhiên, thư ký của anh vội vã chạy vào: “Phó xưởng trưởng Lục, có một nữ đồng chí tên là Lưu Uyển Dung gọi đến, nói có chuyện rất quan trọng cần nhờ anh giúp.”

Vừa nghe đến cái tên ấy, ánh mắt Lục Trạch lập tức trầm xuống.

Sau đó quay sang tôi: “Anh còn chút việc, em về trước đi. Tối anh về sau.”

Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh đã quay lưng bỏ đi.

Lâm Ngọc thấy anh rời đi thì lại ghé sát tôi, cười trêu: “Cậu xem, nhà cậu đúng là chu đáo thật đấy, cái gì cũng dặn dò.”

Tôi cúi đầu, giấu đi vị chua xót nơi khóe mắt.

Chu đáo ư? Có lẽ là vậy.

Nhưng nếu thật sự chu đáo, sao trong lòng anh vẫn chứa hình bóng người khác?

Về đến nhà, tôi tùy tiện ăn mấy miếng cơm mang về từ nhà ăn rồi tắt đèn, nằm lên giường.

Không chờ anh quay về.

Vì tôi biết, tối nay anh sẽ không về.

Chỉ cần Lưu Uyển Dung gọi, anh sẽ lập tức quên mất sự tồn tại của tôi.

Sự thân mật giữa họ, kiếp trước đã khiến tôi khổ sở không thôi.

Đã bao lần tôi không chịu nổi mà khóc lóc cãi vã với anh, chẳng còn giữ nổi chút tự trọng nào.

Mà anh ta thì chỉ dùng ánh mắt ngày càng thất vọng để nhìn tôi, nói: “Sao em nhỏ nhen thế, ngay cả cô ấy mà cũng không thể chấp nhận. Anh với Lưu Uyển Dung chỉ là bạn học thôi, em đừng phát bệnh nữa được không?”

Giờ nghĩ lại, tôi thấy lúc đó mình thật sự đáng thương.

Tự biến mình thành một bà điên suốt ngày nghi thần nghi quỷ.

Nhưng may là kiếp này tôi không định chen chân vào giữa họ nữa.

Trong bóng tối, tôi trở mình, ôm chặt lấy chính mình.

Lục Trạch, tôi quyết định rồi — tha cho anh, cũng là tha cho chính tôi.

2

Sáng dậy, chăn trên giường của Lục Trạch vẫn được gấp gọn gàng.

Quả nhiên, anh không về.

Tính theo thời gian thì giờ này ở Nam Bình, Lưu Uyển Dung vừa mới trở thành góa phụ.

Cô ta gọi cho “người cũ” như anh, chắc là để nhờ giúp lo hậu sự cho chồng.

Phải nói là, tình nghĩa của Lục Trạch đúng là sâu nặng thật.

Bất kể chuyện lớn nhỏ, chỉ cần Lưu Uyển Dung mở lời, anh đều tận tâm tận lực mà giúp.

Nếu tôi nhớ không lầm, lần này anh ra khỏi nhà sẽ phải hơn nửa tháng mới quay lại.

Tôi đè nén nỗi tức nghẹn trong lòng, lau mặt, thay một bộ đồ mới, rồi đứng trước gương, nghiêm túc quan sát chính mình trong gương.

Người trong gương có làn da trắng, dáng người mảnh mai, ánh mắt vẫn còn giữ được chút sáng rỡ, chưa bị cuộc sống tuyệt vọng dập tắt.

Nhìn bản thân như vậy, tôi bỗng thấy trong lòng dâng lên một luồng can đảm vô hạn.

Tôi còn trẻ, cuộc đời này của tôi vẫn còn dài.

Tôi không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian vào một người đàn ông không yêu mình.

Ngoài tình yêu, tôi còn rất nhiều điều muốn làm.

3

Vừa đến nhà máy thực phẩm, tôi đi thẳng đến phòng kế toán.

Tôi nhớ lúc này đang có một vị trí trống ở đó đang tuyển người.

Kiếp trước tôi làm một nữ công nhân bình thường cả đời, ngày ngày đứng ở dây chuyền, để bao nhiêu kiến thức học được ở lớp bổ túc đêm bị uổng phí.

Còn bị người ta chê cười suốt bao năm, bảo tôi — một đứa nhà quê học chưa hết cấp 2 — sao có thể xứng với Lục Trạch.

Nhưng thật ra tôi đã cố gắng rất nhiều, chỉ là không có cơ hội.

Đã sống lại lần nữa, tôi sẽ không để lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể thay đổi số phận.

Tôi muốn trở thành một người hoàn toàn khác với kiếp trước.

Khi tôi đến phòng kế toán để đăng ký, kế toán trưởng họ Chu – ông già phụ trách ghi danh – thấy tôi cũng đến nộp đơn thì trông vô cùng kinh ngạc.

Ngay sau đó là một cái nhìn đầy khinh miệt.

“Giang Như Ý, cô – một con bé nhà quê học chưa hết cấp 2 – đến tranh cái vị trí này làm gì?”

“Chồng cô – phó xưởng trưởng Lục – không nói cho cô biết à? Vị trí này chỉ dành cho người có học thức, không phải loại dựa vào mấy mối quan hệ vớ vẩn, mặt dày chui vào. Về nhà làm bà phó xưởng trưởng của cô đi, đừng làm trò nữa.”

Chu kế toán nói không chút nể nang, khiến mọi người xung quanh bật cười.

Tôi biết họ đang cười nhạo tôi, chỉ chờ xem tôi bẽ mặt.

Tôi siết chặt tay lại, cố giữ giọng thật bình tĩnh: “Chu kế toán, ông nói vậy không đúng. Tôi có làm được hay không thì cứ đợi kết quả thi rồi hẵng nói, không phải ông nói sao là sao.”

Nghe vậy, Chu kế toán hừ lạnh một tiếng: “Cô nhà quê mà còn dám tự tin vậy à? Được, ba ngày nữa thi, đừng đến lúc đó bị vả mặt đau quá không ngẩng nổi đầu lên.”

“Ha ha ha ——”

Chu kế toán vừa dứt lời, cả đám lại cười rộ lên.

Cũng có người lên tiếng nhắc ông:

“Ông Chu à, ông cũng không nể mặt phó xưởng trưởng gì cả.”

“Đúng rồi, ông vẫn cái tính thẳng như ruột ngựa đó nhỉ.”

Chu kế toán bướng cổ lên, liếc tôi một cái khinh khỉnh:

“Có người không biết xấu hổ, còn muốn tôi nể mặt, mơ đi.”

“Cái ghế kế toán này, không phải ai cũng xứng ngồi đâu.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông ta, dằn từng chữ:

“Được. Vậy thì ba ngày nữa chúng ta xem — tôi có xứng hay không.”

Chu kế toán lúc này cũng bị tôi chọc cho nổi nóng.

“Được! Nếu cô đứng nhất, thì đến lúc đó tôi sẽ bưng trà rót nước, đích thân đón cô vào văn phòng.”

“Nếu không đứng nhất, thì cô phải công khai xin lỗi trên bản tin nhà máy!”

“Được, nói là làm!”

4

Mấy ngày sau đó, tôi dốc toàn lực ôn tập.

Công việc này đối với tôi bây giờ còn có ý nghĩa hơn cả trước kia.

Tôi muốn dùng nó để chứng minh bản thân.

Kiếp này, tôi sẽ không để ai coi thường mình nữa.

Ba ngày sau, tôi bước vào phòng thi.

Vừa nhìn đề là tôi đã biết chắc mình ổn.

Dễ quá.

Kiếp trước tôi từng lấy bằng kế toán viên cao cấp ở trường bổ túc ban đêm mà.

Kết quả được dán lên bảng thông báo, tên tôi đứng đầu tiên.

Chỉ có điều kỳ lạ là bảng thông báo không công bố điểm.

Nhưng tôi cũng không để tâm lắm. Chỉ cần tên mình đứng đầu là được rồi.

5

Hôm sau tôi dậy sớm hơn bình thường, chải tóc gọn gàng thành đuôi ngựa, mặc chiếc váy caro đỏ đắt tiền đã mua hồi cưới.

Rồi chạy một mạch đến phòng kế toán.

Hôm nay là ngày tôi đi nhận việc.

Tôi còn đang đợi lão Chu bưng trà rót nước, đón tôi vào văn phòng đàng hoàng cơ mà.

Tôi hớn hở bước vào phòng kế toán, nhướng mày nhìn ông ta một cái.

Lão chỉ “hừ” một tiếng.

Tôi không thèm để ý, mỉm cười rồi gõ cửa phòng của trưởng phòng kế toán.

Mở cửa ra, người đập vào mắt tôi đầu tiên là một người phụ nữ mặc váy trắng.

Bên cạnh cô ta là người chồng mấy ngày nay không thèm về nhà của tôi.

Hai người đứng rất gần nhau, nhìn qua chẳng khác nào một đôi trai tài gái sắc.

Vô cùng đẹp đôi.

Trong đầu tôi lập tức rối như tơ vò, cổ họng cũng nghẹn lại đau đớn.

Dù tôi đã dặn mình cả ngàn lần phải quên Lục Trạch đi, nhưng khi nhìn thấy anh ấy và mối tình đầu thật sự đứng bên nhau, trái tim tôi vẫn đau đến mức từng nhịp đập cũng trở nên nặng nề.

Tôi siết chặt chiếc túi trong tay, cố ép bản thân giữ bình tĩnh.

Sau đó bước đến trước mặt trưởng phòng:

“Trưởng phòng Vương, tôi đến nhận việc.”

Nghe vậy, ông Vương sững người, rồi nhìn tôi và Lục Trạch một lượt đầy nghi ngờ.

“Phó xưởng trưởng Lục không nói với cô sao? Vị trí này đã được anh ấy giao cho đồng chí Lưu Uyển Dung rồi. Cô không cần đến nữa.”

Ầm —

Một tiếng sét như nổ tung trong đầu tôi.

6

Tôi không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Lục Trạch.

Sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? Dựa vào đâu mà tước đi cơ hội của tôi rồi đưa cho người khác?

“Dựa vào cái gì?”

Lục Trạch cau mày nhìn tôi, như thể đang trách tôi vô lý.

Anh không trả lời tôi, mà quay sang trưởng phòng Vương nói: “Sau này phiền anh chăm sóc cho đồng chí Uyển Dung.”

Nói xong, anh kéo tay tôi, muốn lôi tôi ra ngoài.

Tôi biết, anh không muốn tôi làm loạn ở đây.

Nhưng dựa vào đâu mà tôi phải cam tâm tình nguyện nhường lại công việc mình đã vất vả giành lấy cho Lưu Uyển Dung?

Tôi giật tay ra, chất vấn: “Lục Trạch, anh đang lạm quyền! Công việc này tôi thi đậu bằng thực lực, anh lấy tư cách gì để nói cho người khác là cho người khác?”

Gương mặt Lục Trạch tối sầm lại như thể sắp đổ mưa.

Anh lạnh lùng nhìn tôi: “Giang Như Ý, sao em lại nhỏ mọn như vậy?”

“Em là người nhà của lãnh đạo, càng phải biết nhún nhường, làm gương.”

Tôi nhìn thẳng vào Lục Trạch, chậm rãi nói:“Nhưng em không muốn phát huy gì cả. Anh có biết vị trí này quan trọng với em đến mức nào không?”

Nó không chỉ là một công việc. Mà còn là sân khấu để em chứng minh bản thân mình.

Lục Trạch nghe vậy, ánh mắt đầy thất vọng:“Giang Như Ý, sao em cứ cố chấp như vậy? Em không biết mình có trình độ thế nào à? Một người mới học hết cấp 2 như em, so sao được với Uyển Dung tốt nghiệp cấp 3? Em làm kế toán có thể giỏi hơn cô ấy sao?”

“Vị trí này vốn dĩ là Uyển Dung thích hợp hơn. Chuyện này chúng tôi đã quyết rồi, không cần em xen vào.”

Lời của Lục Trạch như dao găm cắm thẳng vào tim tôi.

Người khác coi thường tôi thì thôi, đến cả anh ấy cũng thế.

Chương 2 tiếp ở đây: