Chương 1 - Khởi Đầu Mới Từ Một Trăm Triệu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ký tên đi, nhanh lên. Chiều nay tôi còn phải đưa Tiểu Nhã đi thử váy cưới.”

Trong Cục Dân chính, Chu Minh bực bội dùng ngón tay gõ lên mặt bàn. Chiếc nhẫn cưới mà tôi từng nhịn ăn nhịn mặc ba tháng lương để mua cho anh ta, dưới ánh đèn chói lóa đến đau mắt.

Cái tên Tiểu Nhã mà anh ta vừa nhắc, là mối tình khắc cốt ghi tâm của anh — Tô Nhã.

Tôi ngẩng đầu lên, lần cuối cùng nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt. Ba năm hôn nhân, tôi rửa tay nấu nướng vì anh ta, từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ giấc mơ, làm bảo mẫu hầu hạ anh và cả gia đình anh như một cái máy… Cuối cùng, đổi lại chỉ là ra đi tay trắng.

“Lâm Vãn, cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nhìn mà rợn hết cả người.” Chu Minh nhíu mày, mặt đầy chán ghét. “Cô không sinh được con, đó là sự thật. Nhà họ Chu chúng tôi không thể tuyệt hậu vì cô được. Tiểu Nhã… cô ấy khác.”

Phải, khác thật.

Tô Nhã biết làm nũng, biết yếu đuối, biết cách khiến anh ta quay vòng vòng vì mình. Còn tôi, chỉ biết đưa cho anh ta ly nước nóng sau giờ tan làm, thức trắng đêm chăm sóc khi anh ta ốm, âm thầm chịu đựng khi mẹ anh ta soi mói từng chút một.

Thì ra, đứa trẻ biết khóc thì được cho kẹo, còn đứa trẻ ngoan ngoãn lại xứng đáng bị vứt bỏ.

Tôi bật cười, cầm bút ký tên mình vào đơn ly hôn.

Lâm Vãn.

Nét bút rơi xuống, như thể cắt đứt ba năm cười ra nước mắt.

“Chu Minh, chúc anh và Tô Nhã trăm năm hạnh phúc, đời đời không con.”

Tôi đứng dậy, đẩy bản thỏa thuận đã ký tới trước mặt anh ta, giọng điệu bình thản như thể chỉ đang nói hôm nay trời đẹp.

Sắc mặt Chu Minh lập tức tím tái như gan heo. “Đồ đàn bà độc ác! Cô dám nguyền rủa tôi!”

Tôi không buồn để ý, quay người bước đi.

Ra khỏi cổng Cục Dân chính, ánh mặt trời chói chang đập vào mắt khiến tôi có phần choáng váng. Điện thoại rung lên, là tin nhắn WeChat từ mẹ chồng cũ, Trương Thúy Lan:

“Ly hôn rồi à? Tốt quá! Mau dọn hết đống rác rưởi của cô khỏi nhà con trai tôi đi, đừng để chướng mắt Tiểu Nhã! Nhớ đấy, cô không được mang theo bất cứ thứ gì, tất cả đều là của nhà họ Chu!”

Tôi nhìn đoạn tin cay nghiệt đó, xóa đi, chặn luôn, một mạch dứt khoát.

Vô gia cư. Không một xu dính túi.

Tôi bước lang thang trên phố, như một hồn ma không chốn về. Đi ngang qua tiệm vé số, như có ma xui quỷ khiến, tôi đi vào.

Trong túi chỉ còn đúng mười đồng, là tiền tôi nhét vào lúc sáng định đi chợ.

“Cho tôi một vé chọn ngẫu nhiên. Cảm ơn.”

Tôi đưa tờ tiền nhàu nát cho chủ tiệm. Ông ấy trả lại tôi tám đồng. Cầm tờ vé số mỏng dính trên tay, tôi tự giễu — đây chắc là toàn bộ tài sản của tôi rồi.

Tôi tìm một quán ăn nhanh mở 24/24, gục đầu xuống bàn và ngủ lúc nào không hay. Đến tối bị nhân viên gọi dậy, tôi mới nhớ ra hôm nay là ngày công bố kết quả xổ số.

Tôi lấy điện thoại, mở ứng dụng xem trực tiếp, đối chiếu từng con số.

Số đỏ: 07, 13, 18, 22, 29, 31.

Số xanh 05.

Hơi thở tôi khựng lại.

Dãy số trên màn hình điện thoại, giống hệt với dãy số trên tờ vé số trong tay tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi lại nhìn tờ vé số, đối chiếu qua lại cả chục lần.

Giải đặc biệt. Giải thưởng: một trăm triệu.

Cảm giác hưng phấn cùng nỗi hoang đường dâng trào nhấn chìm tôi. Tôi đưa tay bịt miệng, nước mắt không kìm được rơi xuống. Không phải vì đau khổ, mà là vì niềm vui và sự giải thoát đến cực điểm.

Trời cao, rốt cuộc ông cũng chịu mở mắt rồi!

Số tiền này, không phải là khởi đầu mới… mà là vũ khí của tôi.

Chương 2: Một trăm triệu! Điện thoại của chồng cũ

Đêm đó, tôi không về căn nhà lạnh lẽo kia nữa, mà thuê hẳn một phòng suite trong khách sạn sang trọng nhất trung tâm thành phố.

Nằm trên chiếc giường êm ái, tôi lần đầu tiên cảm thấy — đêm không có Chu Minh, ngay cả không khí cũng ngọt ngào.

Sáng hôm sau, tôi đeo kính râm và khẩu trang, che kín mặt mũi rồi đến trung tâm xổ số của tỉnh. Quá trình nhận thưởng thuận lợi ngoài tưởng tượng, sau khi trừ thuế 20%, tám chục triệu đã được chuyển vào thẻ ngân hàng tôi mới mở.

Ánh mắt của giám đốc ngân hàng nhìn tôi, như đang nhìn Thần Tài. Anh ta cung kính trao cho tôi thẻ đen, miệng không ngớt gọi “Cô Lâm hoàn toàn trái ngược với thái độ thiếu kiên nhẫn của Chu Minh ngày hôm qua.

Việc đầu tiên tôi làm, chính là mua đứt một căn hộ rộng ba trăm mét vuông tại “Vân Đỉnh Thiên Cung” — khu căn hộ cao cấp nhất thành phố.

Đứng trước ô cửa kính sát đất khổng lồ, phóng tầm mắt nhìn bao quát cả thành phố, lần đầu tiên tôi mới cảm thấy… mình thật sự sống lại.

Cuộc đời mới mang tên Lâm Vãn, chính thức bắt đầu.

Tôi đổi chiếc điện thoại cũ đã dùng mấy năm, làm lại một số mới. Nhưng tôi không vứt số cũ, tôi đợi… đợi xem ai sẽ chủ động tìm đến.

Quả nhiên, sáng ngày thứ ba, số điện thoại quen thuộc ấy gọi đến.

“Lâm Vãn, cô chết đâu rồi? Đống đồ rác rưởi của cô còn định có dọn không? Tôi nói cho cô biết, hôm nay không tới lấy, tôi vứt hết vào thùng rác đấy!”

Giọng Chu Minh từ đầu dây bên kia gào lên đầy lý lẽ.

Tôi từ tốn nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt mở miệng:

“Vứt đi, dù sao cũng chỉ là rác.”

Chu Minh sững người, hình như không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy. “Cô có ý gì? Ăn nhầm thuốc rồi à?”

“Ý tôi là, đống đồ đó không xứng với căn nhà mới của tôi.”

Tôi bật cười nhẹ một tiếng. “À đúng rồi, Chu tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi. Sau này xin đừng gọi làm phiền tôi nữa, không thì tôi báo công an đấy.”

Dứt lời, tôi thẳng tay cúp máy.

Tiếng tút tút vang lên từ bên kia đầu dây khiến Chu Minh giận đến mức suýt ném điện thoại. Người phụ nữ này, trước đây ngoan ngoãn nghe lời là thế, giờ lại dám cúp máy ngang mặt anh ta?

“Chuyện gì vậy, A Minh?”

Tô Nhã mặc váy ngủ lụa bước ra khỏi phòng, giọng ngọt như đường, quấn lấy cổ anh ta.

“Vì con vợ cũ đó mà tức giận làm gì? Cô ta giờ chẳng có gì, chỉ còn cái miệng mạnh miệng thôi.”

Bị cô ta dỗ dành, Chu Minh nguôi giận phần nào, bế bổng cô ta lên:

“Vẫn là Tiểu Nhã của anh hiểu chuyện nhất.”

Cùng lúc đó, Trương Thúy Lan đang ngồi tám chuyện với mấy bà bạn già trong vườn hoa khu chung cư.

“Ê, mấy bà nghe chưa? Có người trúng một trăm triệu tiền vé số đó! Mua ở cái tiệm trong khu mình luôn!”

“Thật hả trời? Vận may gì mà kinh thế!”

Trương Thúy Lan bĩu môi, giọng đầy ghen tỵ:

“Vận may thì sao chứ, tám chín phần là trọc phú thôi. Tiền từ trên trời rơi xuống, không giữ được đâu.”

Vừa dứt lời, điện thoại bà ta đổ chuông. Là họ hàng xa làm trong Cục Dân chính gọi tới.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)