Chương 10 - Khoảnh Khắc Đổ Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng tôi không tin.

Tôi còn định nói gì đó thì điện thoại đột ngột reo lên.

Nhìn thấy số gọi đến, toàn thân tôi căng cứng.

Là tên bắt cóc.

Cảnh sát ra hiệu tôi lập tức nghe máy, đồng thời mở hệ thống truy vết.

Tôi run rẩy nhấn nút nhận cuộc gọi.

Giây tiếp theo, một giọng nói âm u, lạnh lẽo truyền đến:

“Cô Mạnh Nguyệt Tịch, cô báo cảnh sát rồi đúng không?”

Tai tôi ong lên một tiếng. Tôi siết điện thoại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

“Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu.”

“Tiền tôi đã chuẩn bị rồi. Anh gửi địa chỉ, tôi sẽ mang đến.”

“Nhưng Tiểu Vũ phải bình an. Nếu không, anh đừng hòng lấy một xu!”

Tôi cố gắng diễn tròn vai một người mẹ sợ hãi, phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không lộ rằng mình đang ở đâu.

Nhưng tên kia im lặng một lúc rồi bật cười khàn, nói ra câu khiến tôi tuyệt vọng đến tột cùng:

“Mạnh Nguyệt Tịch, đừng giả ngu nữa.”

“Cô đang ở trong đồn cảnh sát.”

“Cô đã phá luật… vậy thì con trai cô, chúng tôi sẽ xử lý luôn.”

“ĐỪNG!!”

Tôi gào lên, hoàn toàn không còn giữ nổi bình tĩnh.

Nhưng bên kia tàn nhẫn cúp máy.

Đúng lúc đó, kỹ thuật viên bật dậy:

“Định vị được rồi! Đã bắt được tín hiệu!”

“Liên hệ đồn công an gần nhất! Lập tức triển khai cứu hộ!”

Tôi run lẩy bẩy, nắm chặt tay áo của kỹ thuật viên:

“Tín hiệu ở đâu? Là ở đâu?! Nói tôi biết, tôi phải đi cứu Tiểu Vũ!”

“Cô Mạnh Nguyệt Tịch, xin hãy bình tĩnh!”

Cảnh sát liên tục trấn an tôi rồi đưa tôi lên xe, lao nhanh về khu vực được định vị.

Trên đường, từng tấc tim tôi như bị bóp nghẹt.

Từng trải qua nỗi đau mất con một lần, tôi thề sẽ không bao giờ chịu đựng lần thứ hai.

Xe cảnh sát lao vun vút, và rất nhanh chúng tôi đến được vị trí.

Ban đầu tôi nghĩ phải tìm kiếm rất lâu mới thấy đối phương.

Nhưng không — Khi xe vừa dừng lại, tên bắt cóc đang đứng ngay bên mép vực, như thể đợi sẵn chúng tôi từ lâu.

Hắn gầy gò hơn trong tưởng tượng, gương mặt hốc hác vàng vọt. Trong mắt hắn lóe lên tia sáng độc ác khi nhìn tôi:

“Đến rồi à? Tao chờ mày lâu lắm rồi.”

Trong tay hắn đang siết chặt cổ áo của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ mặt mũi trắng bệch, mắt sưng đỏ, vừa thấy tôi liền hét lên khản giọng:

“Mẹ!!”

Tiếng kêu ấy như một nhát dao xoáy vào tim tôi.

Tôi nắm chặt tay, giọng rung đến vỡ nát:

“Làm ơn… thả thằng bé ra…”

Cảnh sát cũng đồng loạt giơ súng lên, giọng nghiêm nghị:

“Lập tức thả đứa bé xuống! Cậu vẫn còn đường quay đầu!”

Nhưng trên mặt tên bắt cóc lại nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

Hắn chỉ nhìn tôi — như thể đang thưởng thức nỗi đau tuyệt vọng trong mắt tôi.

Rõ ràng tôi và hắn chưa từng quen biết.

Nếu không phải cảnh sát níu chặt lấy tôi, có lẽ tôi đã lao lên liều mạng với hắn rồi.

Không biết tình thế giằng co bao lâu, bỗng nhiên nụ cười trên mặt tên bắt cóc biến mất.

Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói với Tiểu Vũ đang khóc không thành tiếng:

“Nói tạm biệt với mẹ đi.”

Giây kế tiếp —Hắn kéo Tiểu Vũ, nhảy lao xuống vực!

“TIỂU VŨ!!”

Tôi vùng thoát khỏi tay cảnh sát, lao về phía đó như điên dại.

Một bóng người vượt qua tôi, lao nhanh hơn cả tính mạng.

“Tóm được rồi!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên — là Kỷ Xuyên Trạch!

Ngay khoảnh khắc Tiểu Vũ sắp rơi xuống, anh ta đã kịp nắm chặt lấy cánh tay thằng bé.

Cùng lúc đó, một tiếng thét thảm vọng lên từ đáy vực.

Là tên bắt cóc.

Hắn đã kéo Tiểu Vũ cùng nhảy xuống.

Nhưng Tiểu Vũ được Kỷ Xuyên Trạch kéo lên đúng lúc.

Tôi chẳng quan tâm gì khác nữa, lao tới ôm chầm lấy con, tay run lẩy bẩy vuốt lên đầu nó:

“Không sao rồi… không sao rồi…”

“Tiểu Vũ, mẹ ở đây… mẹ ở đây rồi.”

Tim tôi như muốn nổ tung sau cú hoảng loạn vừa rồi, nước mắt nóng bỏng tràn mờ cả tầm nhìn.

Kỷ Xuyên Trạch khẽ đưa tay, định đặt lên vai tôi an ủi, nhưng rồi tay anh ta khựng lại giữa không trung.

Lâu thật lâu sau, anh ta rút tay về.

Tiểu Vũ ôm tôi chặt, giọng khàn như bị xé nát:

“Mẹ…”

Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, trái tim tôi mới dần ổn định lại.

Cả cơ thể mềm nhũn, như vừa rơi khỏi vực thẳm rồi lại được kéo lên.

May mắn quá. Tiểu Vũ còn sống. Không sao hết. Không sao hết…

Tôi tự trấn an mình, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt để con không sợ:

“Tiểu Vũ…”

Nhưng còn chưa nói hết câu, đột nhiên một màu đỏ chói lóa đập vào mắt tôi.

“Khụ—!”

Tiểu Vũ bất ngờ ho mạnh, rồi ói ra một búng máu tươi!

Bệnh viện.

Dù sớm đã đoán được kết quả, nhưng khi bác sĩ đưa tờ xét nghiệm cho tôi, đầu óc tôi vẫn choáng váng, trời đất đảo lộn.

Căn bệnh hiểm nghèo từng cướp đi sinh mạng Tiểu Vũ ở kiếp trước… đã phát tác.

Hơn nữa vì bị kích động và sợ hãi, bệnh tình lập tức chuyển sang giai đoạn nguy kịch.

Tay tôi run đến mức không thể giữ nổi tờ giấy, đứng trong hành lang lạnh lẽo, tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

Đúng lúc đó, một bàn tay đưa tới, lấy tờ xét nghiệm khỏi tay tôi.

Tôi ngẩng lên — là Kỷ Xuyên Trạch.

Khi cứu Tiểu Vũ, cánh tay phải của anh bị gãy, giờ đang treo nẹp, chỉ còn tay trái để cầm giấy.

“Nguyệt Tịch, anh sẽ đi hiến tủy.”

Anh đưa lại tờ xét nghiệm cho tôi, ánh mắt sâu thẳm, nặng nề.

Ngực tôi như bị đè nặng bởi đá tảng. Tôi không biết mình nên biết ơn anh, hay nên cười nhạt vào gương mặt của người kiếp trước không cứu con mình, bây giờ lại tỏ ra như một người cha đầy trách nhiệm.

Tôi siết chặt tay, tờ giấy trong lòng bàn tay bị vò nhăn lại.

Cuối cùng tôi cố ép ra một chữ:

“Được.”

Tiểu Vũ cần tủy của anh ta — tôi sẽ không từ chối.

Kỷ Xuyên Trạch đi làm xét nghiệm ghép tủy, không ngoài dự đoán — kết quả phù hợp.

Tiểu Vũ được nhập viện, vì tình hình khẩn cấp, ca phẫu thuật được sắp xếp vào ngày mai.

Tôi cần quay về nhà lấy một vài thứ cần thiết cho việc nhập viện. Kỷ Xuyên Trạch đảm nhận việc chăm sóc Tiểu Vũ.

Tôi không có gì phải lo lắng cả.

Bây giờ anh ấy đã biết Tiểu Vũ là con ruột của mình, chắc chắn sẽ không còn thờ ơ như trước nữa.

Nhưng trong lòng tôi vẫn không nhịn được mà tự hỏi: Tại sao anh không thể tin tôi sớm hơn một chút?

Chỉ một suy nghĩ đơn giản đó thôi cũng đủ để tôi hiểu rõ — Bất kể Kỷ Xuyên Trạch làm gì, tôi cũng không thể tha thứ cho anh nữa rồi.

Mang theo tâm trạng đó, tôi quay trở lại nhà.

Vừa cúi đầu thu dọn đồ đạc, tôi vừa cố gắng gạt bỏ áp lực đang đè nặng vì cuộc phẫu thuật vào ngày mai của Tiểu Vũ.

Vụ bắt cóc đã khép lại. Tên tội phạm rơi xuống vực chết tại chỗ.

Đúng lúc đó, đầu ngón tay tôi khẽ run lên.

Bác Trương đâu rồi?

Hình ảnh mờ mịt trong đầu tôi chợt trở nên rõ ràng. Một tầng mồ hôi lạnh phủ đầy trán tôi.

Bác Trương vẫn luôn là người chăm sóc Tiểu Vũ. Giờ thằng bé đã được tìm thấy rồi, Vậy bác Trương thì sao?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi cho Kỷ Xuyên Trạch đang ở bệnh viện, báo với anh rằng tôi cần đến đồn cảnh sát một chuyến, rồi nhanh chóng rời đi.

Tại đó, tôi trình bày rõ từng điểm nghi vấn:

“Tên bắt cóc hoàn toàn có thể giết con tôi rồi bỏ trốn trước khi chúng tôi đến, nhưng hắn lại cố ý chờ tôi xuất hiện, sau đó mới ra tay. Giống như… chỉ để nhìn thấy bộ dạng đau khổ của tôi.”

“Hắn lấy mạng mình đổi lấy sự đau đớn của tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không quen biết hắn.”

Tôi run giọng nói ra những lời này, rồi hỏi:

“Đã tra ra danh tính của hắn chưa?”

Cảnh sát nhìn nhau, rồi đưa cho tôi một tập hồ sơ:

“Chúng tôi đang điều tra thì chị đến. Nghe chị phân tích như vậy, mọi chuyện bỗng dưng hợp lý hơn rất nhiều.”

Tôi đón lấy, trong tập tài liệu ghi rõ ràng:

Tên bắt cóc chính là… con trai của bác Trương.

Người mắc bệnh hiểm nghèo, sống không còn bao lâu nữa.

Mọi thứ như được kết nối lại bằng một sợi chỉ. Môi tôi không ngừng run rẩy.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi vang lên.

“Cô Mạnh Nguyệt Tịch, chứng chỉ hành nghề luật sư của cô đã được khôi phục hiệu lực. Ngày mai cô có thể đến văn phòng luật để nhận lại.”

Cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn cảnh sát:

“Tôi muốn nộp đơn tái thẩm vụ án của Hách Khâu, đồng thời khởi kiện Lâm Khê vì tội xúi giục người khác gây thương tích.”

Cảnh sát sửng sốt:

“Cô lấy tư cách gì?”

Tôi cúi mắt, đáp:

“Luật sư.”

Lần này, chính tôi sẽ tự tay đưa những kẻ đã làm hại mẹ con tôi, trở lại địa ngục.

Tôi luôn biết Lâm Khê có ác cảm với tôi.

Nhưng tôi vốn đã không còn quan tâm đến Kỷ Xuyên Trạch. Mối hận vì tình yêu đó, tôi không muốn dây dưa nữa, chỉ muốn rời xa.

Nhưng cô ta lại dám ra tay với Tiểu Vũ.

Vì tính chất nghiêm trọng của vụ việc — có dấu hiệu thuê người giết người — phiên tòa được sắp xếp sau ba ngày.

Trong thời gian đó, Lâm Khê tìm đến tôi:

“Mạnh Nguyệt Tịch, cô điên rồi à? Không có chứng cứ mà dám bôi nhọ tôi? Cô có biết nếu thua kiện lần này, chứng chỉ luật sư của cô sẽ thật sự bị hủy vĩnh viễn không?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ nói một câu:

“Tôi sẽ không thua.”

Vì Tiểu Vũ, tôi tuyệt đối không thể thua.

Bệnh viện.

Trời vừa hửng sáng, tôi quay lại bệnh viện.

Kỷ Xuyên Trạch trông rất mệt mỏi, rõ ràng đã tốn không ít sức chăm sóc cho Tiểu Vũ.

Anh nhìn tôi, dường như muốn xem tôi có động lòng không.

Tôi giữ vẻ bình thản:

“Đi nghỉ đi. Đừng để ảnh hưởng đến việc lấy tủy.”

Ngay giây phút đó, trong mắt anh ánh lên một tia ảm đạm.

Tôi coi như không thấy gì.

Khi trời sáng hẳn, Tiểu Vũ tỉnh lại.

Gương mặt nó tái nhợt, khẽ ngước lên nhìn tôi:

“Mẹ…”

Tôi vội bước đến sờ lên gương mặt con.

Giọng Tiểu Vũ khàn đặc: “mẹ ơi, con mơ thấy mẹ bị ba bắt nạt… mẹ rất buồn.”

“Mẹ ơi, con không cần ba nữa, con chỉ cần mẹ thôi.”

Trái tim vốn bị đè nén của tôi, trong khoảnh khắc ấy như được nhỏ lên một giọt mưa – sững lại, đau xót, nhưng cũng mềm đi.

Tôi nhìn con thật lâu, rồi ôm chặt Tiểu Vũ vào lòng: “Mẹ cũng chỉ cần Tiểu Vũ mà thôi.”

“Tiểu Vũ, hứa với mẹ… phải luôn luôn ở bên mẹ, được không?”

“Dạ được.”

Tiểu Vũ được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Tôi đứng ngoài hành lang rất lâu, rất lâu.

Tiếng kim giây trên đồng hồ “tích tắc” từng nhịp, tim tôi cũng run theo từng nhịp ấy.

Tôi như quay lại ngày định mệnh năm đó. Nhưng khác ở chỗ — lần này, thời gian không mang con tôi đi, mà mang con đến gần sự sống hơn.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng nghiêng nghiêng rọi vào hành lang.

Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Tôi nhìn sang, nghe bác sĩ nói:

“Ca mổ rất thành công. Tổn thương đã được xử lý sạch.”

Khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi như rã rời.

Tiểu Vũ… kiếp nạn này, chúng ta vượt qua rồi.

Hai ngày sau, Tiểu Vũ được chăm sóc hậu phẫu trong bệnh viện.

Còn tôi — bước vào phiên tòa.

Ngày đến tòa, sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân nặng nhẹ lẫn lộn. Quay đầu lại, tôi thấy Kỷ Xuyên Trạch lảo đảo bước đến.

Sắc mặt anh nhợt nhạt, rõ ràng việc hiến tủy khiến anh kiệt sức.

Tôi nhìn anh, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”

Kỷ Xuyên Trạch khựng lại.

Anh đứng chết trân, hồi lâu sau, đuôi mắt đỏ lên.

Anh nhìn tôi, giọng khàn đục: “Mạnh Nguyệt Tịch… chúng ta còn có thể quay lại như trước không?”

“Anh có thể vì em làm bất cứ điều gì.” “Anh từng rất yêu em.” “Bây giờ vẫn vậy.”

Gió thổi tung tóc tôi.

Tôi mỉm cười, rồi trong ánh mắt đau đớn của anh, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không thể nữa.”

“Kỷ Xuyên Trạch… người từng yêu anh ngày trước, đã chết rồi.”

Tôi sống lại một đời, nhưng không phải để quay về với anh.

Mà là để sống cho chính mình. Để bảo vệ Tiểu Vũ. Để yêu và được yêu một cách đúng đắn.

Sắc mặt Kỷ Xuyên Trạch lập tức xám ngoét.

Môi anh run lên, cuối cùng chỉ thốt được: “Anh xin lỗi.”

Tôi không trả lời.

Chỉ bước vào phòng xử án.

“Không thể nào! Bác Trương, bà nói sẽ trốn đi thật xa mà? Sao lại quay về? Đó là tiền bán mạng của con bà đấy!!”

Trong phiên tòa, bác Trương thú nhận tất cả — bao gồm cả việc Lâm Khê xúi giục bà phối hợp bắt cóc Tiểu Vũ để đổi lấy một khoản tiền dưỡng lão lớn.

Đối mặt với tiếng gào khóc của Lâm Khê, bác Trương chỉ đỏ mắt, không nói một lời.

Tòa tuyên án: Tội ác của Lâm Khê và bác Trương nghiêm trọng — phải chịu trừng phạt thích đáng.

Trước khi bị dẫn đi, Lâm Khê hỏi tôi: “Cô làm sao điều tra ra?”

Tôi khẽ cười: “Vì tôi cũng giống bác Trương… đều là mẹ.”

Tôi hiểu điểm yếu lớn nhất của bà ấy.

Rời khỏi tòa án, ánh mặt trời chói chang đón lấy tôi.

Kỷ Xuyên Trạch vẫn đứng đợi ở ngoài. Thấy tôi ra, anh lại kéo tấm thân thương tích của mình bước theo.

Tôi nhìn anh, bỗng lấy chứng chỉ hành nghề luật sư mới ra: “Đúng rồi, Kỷ Xuyên Trạch.”

“Tôi đã nhận công việc ở một văn phòng luật mới.”

Ở thành phố nơi bạn tôi – Tô Vân Vân – sinh sống.

Rất xa. Rất rất xa nơi này.

Kỷ Xuyên Trạch sững người: “Nguyệt Tịch…”

Tôi nhẹ nhàng cắt lời:

“Giờ tôi phải đi đón Tiểu Vũ về nhà.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Con người ta, chỉ khi dám vứt bỏ những gì tồi tệ, mới thật sự có thể bắt đầu lại.

Và tôi — cuối cùng cũng được tái sinh dưới ánh mặt trời.

Kiếp này, tôi không còn muốn dây dưa với bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào.

Tôi chỉ muốn cùng con trai mình, sống một cuộc đời rực rỡ thuộc về hai mẹ con.

— Toàn văn hoàn —

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)