Chương 3 - Khoảnh Khắc Đen Tối Trên Máy Bay

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi từ chối xin lỗi.” – tôi nói rõ từng chữ – “Tôi nhấn mạnh lại, tôi không làm gì sai. Con anh ta làm phiền tôi trước, vợ anh ta dung túng sau. Tôi chỉ đang tự bảo vệ mình, trong phạm vi mà quy tắc cho phép.”

Không khí lập tức đóng băng.

Không ai ngờ tôi lại dám cứng rắn như thế trước một nhân vật như Lý Kiến Quân.

Ánh mắt ông ta híp lại, bước đến gần tôi. Chiều cao vượt trội mang lại áp lực rõ rệt.

Ông ta không nổi nóng, ngược lại còn nở một nụ cười lạnh đầy ẩn ý.

Ông ta ghé sát tai tôi, nói bằng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy:

“Cô gái trẻ, đừng bốc đồng quá. Vì một chuyện nhỏ mà tự cắt đường lui của mình, không đáng đâu.”

Giọng ông ta – là một lời đe dọa không che giấu.

Tôi nhìn gương mặt giả tạo kia, lần đầu tiên – ngoài giận dữ – tôi còn cảm thấy một tia bất an thật sự.

Tôi hiểu rõ, chuyện này… vẫn chưa kết thúc.

Thứ tôi đụng phải không chỉ là một đứa trẻ hư hay một bà mẹ chanh chua.

Tôi đụng phải thứ mà tôi căm ghét nhất – và cũng bất lực nhất: quyền lực.

3

Cuộc trả đũa của Lý Kiến Quân đến nhanh hơn tôi tưởng – và cũng tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang họp sáng và giao việc cho cả nhóm, điện thoại trên bàn đột ngột rung liên hồi.

Người gọi là Tổng Giám đốc Vương – sếp trực tiếp của tôi.

Tôi ra hiệu cho mọi người tiếp tục họp, rồi cầm máy ra ngoài phòng họp.

“Alo, Vương tổng.”

“Triệu Mặc! Cô đã làm cái quái gì ở sân bay hôm qua vậy?!” Giọng ông ấy nghiêm trọng chưa từng thấy, thậm chí còn xen chút tức giận khó kìm nén.

Tim tôi trùng xuống.

“Vương tổng, tôi…”

“Cô đừng giải thích!” Ông ấy cắt lời tôi thẳng thừng. “Tôi chỉ hỏi một câu – có phải cô đã đắc tội với một người tên là Lý Kiến Quân không?”

Quả nhiên là hắn.

“Vương tổng, chuyện là thế này…” Tôi cố giải thích đầu đuôi sự việc.

“Tôi không cần biết quá trình! Tôi chỉ cần biết kết quả!” Ông ấy gắt lên, “Kết quả là – Lý Kiến Quân, trưởng phòng thực quyền của Tập đoàn Trung Hải, đối tác chính trong dự án mới của chúng ta, sáng nay đã đích thân gọi vào văn phòng tôi để khiếu nại cô!”

Từng lời của ông ấy như đập thẳng vào ngực tôi.

“Ông ta khiếu nại gì tôi?”

“Ông ta nói cô có dấu hiệu tâm thần, hoang tưởng thấy đạn trên máy bay gây ra hoảng loạn, quấy rối gia đình ông ta, hành xử cực đoan, đạo đức có vấn đề! Triệu Mặc, cô có biết dự án này quan trọng thế nào với công ty không? Có biết nếu đắc tội với Lý Kiến Quân, mọi công sức trước giờ có thể đổ sông đổ biển không?!”

Tôi chỉ thấy đầu ong ong.

Tâm thần không ổn định? Hành vi lệch lạc?

Một cú điện thoại. Hắn chẳng cần ra mặt, chỉ cần vài câu nói là đủ dán lên người tôi những cái nhãn có thể hủy hoại cả sự nghiệp.

Đây chính là cái gọi là “đòn quyền lực chênh lệch”.

“Vương tổng, tất cả những gì ông ta nói đều là bịa đặt nhằm trả thù tôi.” Tôi nghẹn lại, giọng run lên vì uất ức.

“Giờ có phải bịa đặt hay không không còn quan trọng nữa!” Ông ấy dằn giọng. “Quan trọng là, người ta đã bám lấy chuyện đó, và nó ảnh hưởng đến lợi ích công ty! Tạm thời, cô bàn giao lại dự án cho Tiểu Lưu phụ trách. Việc ưu tiên của cô bây giờ là – xử lý xong vụ việc này cho tôi!”

“Cái gì?” Tôi gần như không tin vào tai mình.

Dự án đó là tâm huyết tôi gầy dựng, bao nhiêu đêm thức trắng, dẫn dắt cả nhóm đi từng bước. Giờ chỉ vì một lời tố vô căn cứ, lại dễ dàng bị cướp khỏi tay tôi?

“Công ty cần người giải quyết vấn đề, không phải gây ra vấn đề.” Giọng ông ấy lạnh băng. “Tôi nói trước, nếu chuyện này không xử lý ổn thỏa, ảnh hưởng đến hợp tác với Trung Hải, hậu quả – tự cô gánh lấy.”

Cuộc gọi bị cúp.

Tiếng tút tút trong điện thoại như vang vọng mãi bên tai, cả người tôi lạnh toát.

Tôi đã bị “đào ra” rồi.

Lý Kiến Quân không chỉ biết tên tôi, mà còn biết tôi làm ở đâu, chức vụ gì, phụ trách dự án nào.

Hắn nhắm trúng điểm yếu của tôi – rồi đâm thẳng không thương tiếc.

Khi tôi quay lại văn phòng, mọi thứ đã khác.

Tiểu Lưu – trợ lý của tôi – lúc này đang ngồi ngay vị trí của tôi, hăng hái điều phối nhóm. Trong mắt cậu ta có ánh lên sự đắc ý và mừng thầm.

Những đồng nghiệp xung quanh nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn – có chút thương hại, có phần hiếu kỳ, nhưng nhiều nhất là sự xa lánh.

Trong môi trường đặt lợi ích lên hàng đầu, một người đã đắc tội với khách hàng lớn, bị lãnh đạo gạt sang bên – chẳng khác nào dịch bệnh cần né tránh.

Buổi chiều, Vương tổng gọi tôi vào văn phòng.

Không còn mắng, chỉ thấy ông ấy mệt mỏi day trán, rồi đẩy một mảnh giấy nhỏ về phía tôi – trên đó ghi số điện thoại của Lý Kiến Quân.

“Gọi cho Lý Kiến Quân đi. Chủ động chút, hạ mình xuống, xin lỗi vài câu, xoa dịu ông ta. Công ty vẫn muốn giữ cô, nhưng với điều kiện – đừng gây rắc rối thêm. Phải biết nhìn đại cục, hiểu chưa?”

“Nhìn đại cục.”

Bốn chữ nghe hoa mỹ, nhưng ý nghĩa thật sự là: so với lợi ích công ty, nỗi oan, lòng tự trọng của cô – không đáng một xu.

Tôi nắm chặt mảnh giấy mỏng manh đó, nhưng nó lại nặng như chì, như thiêu đốt lòng bàn tay tôi.

Tôi thấy nhục nhã đến nghẹt thở.

Tôi đã làm gì sai?

Tôi chỉ phản kháng trong khuôn khổ luật lệ khi bị quấy rối.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)