Chương 1 - Khoảnh Khắc Đen Tối Trên Máy Bay

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vừa xuống máy bay, tôi đã vướng vào chuyện lợi ích liên quan.

Suốt ba tiếng bay, thằng nhóc ngồi cạnh cầm súng đồ chơi chĩa vào tôi “bắn” liên tục.

Pằng. Pằng. Pằng.

Mẹ nó liếc tôi một cái, cười cười: “Trẻ con mà, chơi với cô thôi.”

Tôi đeo bịt mắt từ đầu đến cuối, không nhúc nhích lấy một lần.

Lúc máy bay hạ cánh, tôi cố tình chờ xuống sau cùng.

Tôi kéo tay tiếp viên, khẽ nói: “Chào chị, hình như thằng bé lúc nãy làm rơi một viên đạn trên ghế ngồi.”

Giọng tôi không lớn, nhưng trong khoang máy bay vắng người, vẫn đủ rõ ràng để nghe thấy.

Tôi nhìn cô tiếp viên trước mặt, tên cô ấy là Trình Phi, được ghi rõ trên bảng tên gắn trước ngực. Nụ cười trên môi cô vẫn còn đó – kiểu cười chuyên nghiệp của người sắp tiễn vị hành khách cuối cùng.

Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó vỡ vụn.

“Cô… cô vừa nói gì ạ?” Đồng tử cô ấy co lại rõ rệt.

Tôi nhắc lại, giọng thản nhiên như đang trò chuyện về thời tiết: “Cậu bé ngồi ghế 14B, suốt chuyến bay chơi súng đồ chơi. Lúc tôi dọn đồ, hình như thấy một vật màu vàng đồng rơi từ người cậu bé, lăn xuống dưới ghế. Trông… hơi giống một viên đạn.”

Tôi cố ý dùng từ mơ hồ như “hình như”, “hơi giống”.

Đó là kỹ năng sinh tồn của người trưởng thành sau nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội – biết cách bảo vệ bản thân.

Không nói thẳng, có thể tiến, cũng có thể lui.

Sắc mặt Trình Phi lập tức thay đổi, trắng bệch hẳn dưới ánh đèn vàng nhạt của khoang máy bay.

Không do dự, cô ấy lập tức cầm bộ đàm, hơi nghiêng người, dùng giọng thấp nhưng gấp gáp báo cáo: “Gọi tiếp viên trưởng, gọi an ninh mặt đất. Tình huống khẩn cấp. Ghế 14B khoang phổ thông, nghi ngờ có vật nguy hiểm. Nhắc lại, nghi ngờ có vật nguy hiểm. Yêu cầu lập tức phong tỏa khu vực.”

Chuyên nghiệp và hiệu quả.

Tôi khoanh tay đứng sang một bên, chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Tôi là Triệu Mặc, 28 tuổi, trưởng nhóm dự án của một công ty công nghệ mới nổi.

Tôi không thích gây chuyện, nhưng cực kỳ ghét sự ngu ngốc và hỗn loạn.

Với tôi, thời gian và năng lượng là tài nguyên quý giá nhất. Tôi không lãng phí chúng vào việc tranh cãi với kẻ ngốc.

Ba tiếng ngồi máy bay, tôi vốn định dùng để ôn lại toàn bộ quy trình cho buổi đối tác ngày mai.

Kết quả, tôi phải dùng bịt tai và bịt mắt để tránh tiếng “pằng pằng pằng” không dứt từ cậu nhóc kia, và cả câu “trẻ con mà, chơi với cô thôi” của mẹ nó.

Chơi?

Một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, cầm khẩu súng đồ chơi giống thật, chĩa vào thái dương người lạ rồi bóp cò không ngừng – đây không phải chơi, đây là khiêu khích.

Còn bà mẹ ăn mặc sành điệu, toàn hàng hiệu kia thì cúi đầu lướt điện thoại suốt chuyến bay. Thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, ánh mắt vừa dung túng vừa có chút đắc ý.

Như thể đang nói: “Con tôi năng động vậy đấy.”

Hoặc cũng như đang nói: “Một đứa phụ nữ độc thân như cô, so đo gì chứ?”

Tôi không phản ứng tại chỗ.

Cãi nhau với kiểu người đó chỉ kéo mình xuống cùng một cấp độ, rồi bị họ dùng kinh nghiệm phong phú để dìm chết.

Tôi tin vào việc lấy quy tắc trị những kẻ không biết tuân thủ quy tắc.

Rất nhanh, hai nhân viên an ninh sân bay mặc đồng phục tới nơi, mặt nghiêm túc, lập tức căng dây phong tỏa quanh ghế 14.

Mấy hành khách còn sót lại trong khoang bị dọa cho khựng lại, tò mò đứng nhìn.

Không khí bỗng chốc đông cứng.

Người mẹ tên là Tôn Nhã đang dắt con trai tiến về cửa khoang.

Bị nhân viên an ninh lễ phép nhưng kiên quyết chặn lại, bà ta lập tức ngơ ngác.

“Gì vậy? Sao không cho tôi đi?”

An ninh chỉ tôi, rồi chỉ vào khu vực bị phong tỏa, giải thích ngắn gọn tình hình.

Ánh mắt Tôn Nhã lập tức quét về phía tôi, ánh nhìn sắc như dao.

Ngay sau đó, bà ta như con mèo bị giẫm phải đuôi, lao tới trước mặt tôi, chỉ tay vào mũi tôi gào lên: “Cô bị bệnh à? Đồ thần kinh! Có mỗi cái súng đồ chơi thôi mà cũng làm to chuyện! Chưa thấy trẻ con chơi đồ chơi bao giờ chắc?”

Tôi vẫn đứng yên, không động đậy, thậm chí lông mày còn không nhúc nhích.

Trong lòng, một cảm giác trả thù mát lạnh dâng lên.

Tôi nhìn khuôn mặt tức tối của bà ta, từ tốn giơ tay ra, làm vẻ mặt vô tội.

“Thưa chị, tôi chỉ thấy có vật gì đó giống đạn rơi xuống dưới ghế, nghĩ đến an toàn của tất cả hành khách nên mới nhắc tiếp viên kiểm tra lại. Đây không phải là nghĩa vụ công dân sao?”

Tôi không nói lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe rõ mồn một.

“Cô…” Tôn Nhã nghẹn lời, mặt đỏ gay.

Tiếng xì xào nổi lên.

“Có gì to tát đâu, đồ chơi trẻ con mà, người kia kỹ tính quá.”

“Nhưng nói vậy cũng không sai, lỡ thật thì sao. Trên máy bay phải cẩn thận chứ.”

“Đúng rồi, phòng còn hơn chữa.”

Cậu nhóc có lẽ chưa bao giờ thấy cảnh tượng thế này, sợ quá òa khóc, bám chặt lấy chân mẹ.

Tiếng khóc như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận của Tôn Nhã bùng lên dữ dội.

Vừa ôm con, bà ta vừa rủa xả tôi bằng những lời độc địa nhất:

“Đồ đàn bà không ai thèm lấy! Nhìn thấy mẹ con tôi dễ bắt nạt chứ gì? Cô không đẻ được con thì đi ghen tị với con người ta à? Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu! Tôi sẽ kiện cô! Tôi sẽ tố cáo cô!”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta làm trò, như đang xem một vở kịch dở.

Đúng lúc đó, một nhân viên an ninh dùng nhíp cẩn thận gắp ra thứ gì đó từ khe giữa hai ghế.

Dưới ánh đèn, vật đó ánh lên sắc vàng đồng, đầu tròn, thân hình trụ, nặng trĩu.

Cả khoang máy bay lặng ngắt như tờ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vật nhỏ xíu ấy.

Tiếng chửi của Tôn Nhã tắt ngấm, bà ta trừng mắt nhìn, miệng há hốc thành chữ O.

Tôi cũng sững người.

Tôi chỉ định gây chút rắc rối cho bà ta, để bà ta phải trả giá cho sự dung túng ngu xuẩn của mình.

Tôi không ngờ… họ lại thực sự tìm thấy thứ đó.

Và thứ đó… trông thật đến rợn người.

Khoảnh khắc đó, sự bình tĩnh lạnh lùng, cảm giác trả thù ngọt ngào, vẻ thờ ơ khi bị chửi bới — tất cả đều bị sự kinh ngạc tột độ cuốn phăng.

Màn kịch này… hình như đang rẽ sang hướng mà tôi không ngờ tới.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)