Chương 10 - Khi Trời Định Mệnh Gọi Tên
Ngoại truyện Phó Dự:
1
Năm ta hai mươi hai tuổi, phụng mệnh đi công cán, từng lưu lại Thục địa một thời gian.
Để che giấu thân phận, ta trà trộn vào phủ Quảng Lăng Hầu làm phu xe.
Con gái trưởng của Quảng Lăng Hầu đại tiểu thư Từ Chiêu Chiêu, nhũ danh Nương Nương.
Từ nhỏ đã học nữ đức, phu nhân trong phủ dùng đủ thứ quy củ nghiêm khắc của kinh thành để dạy dỗ nàng.
Từ Chiêu Chiêu học rất giỏi.
Giống hệt những tiểu thư khuê các ở thượng kinh đoan trang, hiền thục, kín đáo.
Và cũng… vô cùng nhàm chán.
Nếu như nàng không lén lút uy hiếp ta dạy nàng cưỡi ngựa.
2
Công việc của ta toàn là những chuyện đầu rơi máu chảy, có lúc vô tình sẽ để lộ sơ hở.
Người đầu tiên trong phủ phát hiện ra ta có điều không ổn… chính là Từ Chiêu Chiêu, khi ấy mới mười bốn tuổi.
Hôm đó ta mang thương tích trở về, vừa vào phủ liền bắt gặp nàng nửa đêm canh ba, lén lút mò ra trộm ăn… đùi gà.
Vì muốn giữ dáng, hầu phu nhân không cho nàng ăn nhiều.
Ban ngày, Từ Chiêu Chiêu rất nghe lời.
Đến tối thì… nàng tự nghĩ cách xoay xở.
Bốn mắt nhìn nhau.
Từ Chiêu Chiêu trừng mắt nói:
“Ngươi là cái người đánh ngựa lợi hại kia.”
Nàng bảo ta “lợi hại”, chắc là do lần ta thuần phục được con ngựa dữ từ Tây Vực đưa tới.
Ta chẳng buồn để tâm, lập tức xoay người bỏ đi.
Cả đêm đó trằn trọc suy nghĩ cũng không hiểu nổi rõ ràng ta che kín từ đầu tới chân, sao cái nha đầu ấy lại nhận ra được?
3
Từ Chiêu Chiêu tưởng đâu nắm được thóp của ta.
Rõ ràng đã ngửi thấy mùi máu tanh, vậy mà không chạy, lại còn lẽo đẽo bám theo, dám uy hiếp ta.
“Ta biết người hôm đó là ngươi.”
Ta nghiêm túc suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu không, thì nàng liền nói tiếp:
“Trừ khi ngươi chịu dạy ta cưỡi ngựa. Nếu không… ta sẽ méc cha ta!”
“……”
Thôi vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là cưỡi ngựa con, có gì sai chứ?
Từ Chiêu Chiêu thì nữ giới thuộc làu làu, nhưng đến một điều cũng chẳng làm theo cái nào cho ra hồn.
4
Từ Chiêu Chiêu cứ tưởng rằng mình đã nắm được nhược điểm của ta, nên càng ngày càng được nước lấn tới.
Về sau, đến nửa đêm nàng cũng dám chặn đường ta, đòi ta phải mua bánh hạch đào Nam Trai đem về cho nàng.
Ta hừ lạnh một tiếng, khinh thường ra mặt.
Ta là quan viên triều đình, làm việc đầu rơi máu chảy, sao có thể vì nàng mà chạy một mạch tới tận thành Bắc chỉ để mua cái thứ… bánh hạch đào vớ vẩn ấy?
Vậy mà…
Từ Chiêu Chiêu lại thật sự ngồi chờ trước cửa căn nhà đổ nát ta ở, chỉ vì cái bánh nàng đòi.
Nực cười thay cuối cùng ta thật sự đi mua.
Còn xếp hàng hơn nửa canh giờ.
Ta nhìn Từ Chiêu Chiêu hí hửng gặm bánh, lòng đầy gian xảo mà nghĩ: nếu có một ngày nàng nghe được danh tiếng khét tiếng của ta tại kinh thành, không biết còn nuốt nổi miếng bánh ấy không.
5
Lúc bị triệu về kinh, ta đi vội vã.
Trong lòng cứ thấy như bỏ sót điều gì đó.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng rao trên phố:
“Bánh hạch đào Nam Trai đây, còn nóng hổi đây!”
Lúc ấy… ta mới nhớ ra.
Ta quên mất… không kịp nói lời từ biệt với Từ Chiêu Chiêu.
Cuộc sống của ta là những ngày liếm máu trên lưỡi đao, là thế giới mà một Từ Chiêu Chiêu ngồi dưới hiên nhà ăn bánh hạch đào chẳng bao giờ biết đến.
Thôi thì… để nàng ở lại Thục địa, tiếp tục học nữ giới, thỉnh thoảng vụng trộm ăn chút bánh hạch đào.
Như thế… cũng coi như trọn vẹn rồi.
Nhưng Từ Chiêu Chiêu lại lên kinh thành.
Khi nàng tiến kinh, ta đang ở Tây Vực lo công vụ.
Đến lúc ta trở về… nàng đã trở thành thê tử của Phó Tục.
Cháu dâu của ta.
Từ Chiêu Chiêu không còn đòi cưỡi ngựa, cũng chẳng còn hứng thú với bánh hạch đào nữa.
Nàng bắt đầu đem những điều trong nữ giới từng học, từng chữ một, ràng buộc chính mình.
Tự tay bóp chết từng cành từng nhánh hoang dại trong tâm hồn.
Nàng cố gắng học cách trở thành một người vợ đúng mực của Phó Tục.
Từng nhát, từng nhát, tự tay chém xuống chính mình, mài mình thành hình khối vuông vức khuôn phép.
Có một khoảnh khắc, ta thực sự nảy sinh sát tâm với nàng.
Thay vì để nàng cứ tiếp tục hủy hoại bản thân như thế—chi bằng để ta… kết thúc tất cả cho nàng, gọn ghẽ một lần.
Nhưng… chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Ta giết người vô số, nhưng riêng với người con gái bình thường này… ta không ra tay được.
Ta thật sự… không biết phải làm gì với Từ Chiêu Chiêu.
Ta càng lúc càng trở nên tàn nhẫn, càng lúc càng bận rộn, chân bước khắp trời Nam đất Bắc, không một ngày nào được nghỉ ngơi.
Cho đến khi… nghe được tin Từ Chiêu Chiêu đã chết.
Khoảnh khắc ấy, tim ta cũng chết theo.
Giữa cơn tê dại như hồn lìa xác, lại có một tia nhẹ nhõm lạ thường len vào trong lòng.
Từ Chiêu Chiêu… cuối cùng cũng được cứu rồi.
6
Ta sửa lại bia mộ của Từ Chiêu Chiêu.
Khắc lại tên nàng lên đó rõ ràng, đầy đủ.
Bởi ta hy vọng… nàng vẫn còn nhớ tên của chính mình.
Hy vọng nàng vẫn còn thích ăn bánh hạch đào Nam Trai như xưa.
Sau này, ta lại một lần nữa leo lên Linh Vụ Sơn.
Vì nàng mà cầu một kiếp sau bình yên, suôn sẻ.
Rồi… ta trở về thời điểm Từ Chiêu Chiêu mười tám tuổi.
Từ Tây Vực vội vã chạy về kinh thành, kịp lúc có mặt tại yến tiệc cung đình, nơi đã định đoạt nửa đời số mệnh của nàng.
Giữa hành lang hoa lệ, ta đưa tay ôm chầm lấy nàng cô gái đang hoảng loạn mất phương hướng ấy vào lòng.
Nếu trời không che chở cho nàng.
Vậy thì… để ta thay trời mà che.