Chương 2 - Khi trái tim bị tổn thương

5

Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da.

Nếu không yên tâm thì có thể đến bệnh viện chụp X-quang.

Nhưng tôi không đi.

Tình hình gia đình tôi hiện tại có thể tiết kiệm được gì thì phải tiết kiệm.

Cả ngày hôm đó, tôi không có cơ hội nói chuyện với Lục Thịnh Vân.

Anh ấy là trung tâm của lớp, được mọi người vây quanh, mỗi khi ra chơi đều có không ít nữ sinh chủ động chạy đến nói cười vui vẻ.

Tôi vì chuyện của mẹ mà đau lòng, cũng không quá để ý đến anh, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Mãi đến khi tan học buổi tối.

Hôm đó tôi trực nhật, có nhiệm vụ đi đổ rác.

Lúc đi ngang qua phòng dụng cụ, một bàn tay bất ngờ vươn ra, túm chặt tóc tôi, kéo mạnh vào trong.

Là Triệu Tường!

Phía sau hắn còn có năm, sáu người khác.

Có cả nam lẫn nữ, ánh mắt tràn đầy ác ý nhìn tôi.

Triệu Tường vốn là một học sinh cá biệt nổi tiếng trong lớp.

Nhưng trước giờ hắn chưa từng quá đáng đến mức này, dù có gây sự với tôi cũng chỉ là mấy trò trẻ con, tôi đều phớt lờ cho qua.

Tôi không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên nhắm vào tôi như vậy.

“Cậu muốn làm gì?”

Triệu Tường nhìn tôi đầy thích thú, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt tôi với thái độ đầy khinh bỉ.

“Làm gì à? Cậu nghĩ từ chối tôi xong là xong chuyện à?”

Tôi ghê tởm nghiêng đầu, hất tay hắn ra.

“Chát!”

Triệu Tường vung tay, tát thẳng vào mặt tôi!

Cú tát mạnh đến nỗi khiến đầu tôi lệch sang một bên, nửa khuôn mặt bên trái lập tức nóng rát, in hằn dấu đỏ.

Những kẻ đứng phía sau hắn lập tức nhào tới, giữ chặt tôi.

Tôi hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể bị động để hắn túm tóc, ngước lên nhìn hắn từ dưới lên.

Triệu Tường cười khinh bỉ:

“Mục Thanh Trì, trước đây cậu kiêu ngạo lắm cơ mà? Nghe nói bên ngoài còn gọi cậu là hoa khôi trường cơ đấy! Sao bây giờ lại thảm hại thế này?”

“Tôi từng thích cậu là phúc phận của cậu, vậy mà cậu lại dám từ chối tôi trước mặt bao người?”

“Mày chỉ là một con nhãi mồ côi không cha không mẹ, nhà nghèo rớt mồng tơi, đến bữa ăn còn chẳng đủ. Tao chỉ cần một tháng tiền tiêu vặt là đủ cho mày sống cả năm. Thế nào? Có muốn quỳ xuống cầu xin tao tha thứ không?”

Tôi trừng mắt nhìn hắn:

“Lục Thịnh Vân sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Nhưng lời tôi vừa dứt, cả đám người lập tức phá lên cười.

Nụ cười tràn đầy sự mỉa mai.

“Đúng là mơ mộng quá!”

“Nếu không phải do Lục ca dặn dò, bọn tao còn chẳng động vào mày đâu!”

“Hahahaha, cô ta còn không biết chuyện gì kìa. Chắc bây giờ Lục Thịnh Vân hận chết cô ta rồi!”

Tôi không thể tin nổi, hoảng hốt nhìn quanh đám người:

“Không thể nào!”

“Cái loại con hoang do tiểu tam sinh ra như mày, có kết cục này là đáng đời!”

Cái gì?

Họ đang nói cái gì?

Lời nói ấy như một tia sét đánh thẳng vào tôi.

Tôi gắng sức thoát khỏi vòng kiềm chế, dồn toàn bộ sức lực đấm thẳng vào mặt tên cầm đầu.

“Không được xúc phạm mẹ tôi!”

Tối hôm đó, tôi bị đánh rất thảm.

Hoặc có thể nói, từ hôm đó, cuộc vui của lũ ác quỷ mới thực sự bắt đầu.

Bài tập của tôi biến mất không dấu vết.

Không ai muốn ngồi chung bàn với tôi.

Chúng dọn bàn tôi ra phía sau, cạnh thùng rác.

Có người nhai kẹo cao su rồi cố tình nhổ thẳng vào tóc tôi.

“Ối trời, cô ta thật kinh tởm.”

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cầu cứu giáo viên chủ nhiệm.

Thầy hỏi qua loa một câu trong buổi họp lớp.

Nhưng rồi, Lục Thịnh Vân lại cười hờ hững:

“Oh? Ai bắt nạt cô ấy vậy?”

Câu nói ấy như một tín hiệu.

Những người khác lập tức hưởng ứng theo.

“Đúng đó, có ai đâu?”

“Đã lớp trưởng nói vậy rồi!”

Sau đó, Lục Thịnh Vân ung dung lấy ra một xấp thư cũ.

Là những bức thư tôi từng viết cho anh ấy…

“Nói đi, chắc là cô ta tỏ tình với tôi nhưng bị từ chối, nên mới quay ra vu oan chăng?”

Trước mặt cả lớp, anh ta giơ bức thư tình non nớt của tôi lên, từng chút một xé nát những tâm tư và bí mật tôi đã gửi gắm cho anh.

Cũng xé nát tia hy vọng cuối cùng trong mắt tôi.

6

Tôi có thể cảm nhận được rằng Lục Thịnh Vân đang tránh mặt tôi.

Tôi không có cơ hội để nói chuyện với anh ấy.

Sự lạnh nhạt và xa cách này gần như khiến tôi phát điên.

Tại sao chứ? Rốt cuộc là vì sao?

Trong giờ thể dục, khi đang chạy theo hàng, có người phía sau cố tình dẫm vào giày tôi.

Tôi buộc phải cúi xuống chỉnh lại, ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng Lục Thịnh Vân đâu nữa.

Sau khi giải tán, các nhóm bạn tụ tập bàn bạc xem trưa nay ăn gì.

Chỉ có tôi đứng đó, lẻ loi một mình.

Tôi xoay người định rời đi thì bất ngờ có người chặn đường.

Bất đắc dĩ, tôi dừng bước, bình tĩnh nhìn họ.

Từ trong đám đông, một cô gái tóc xoăn dài với phần đuôi nhuộm màu nổi bật bước ra.

Cô ấy có gương mặt sắc sảo, dáng người mảnh mai quyến rũ—là Mạnh Khả Hinh, hoa khôi của lớp nghệ thuật.

“Chào cậu, Mục Thanh Trì.”

Cái tên này tôi đã nghe qua.

Đại tiểu thư nhà họ Mạnh.

Vì tiêu tiền rất hào phóng nên bên cạnh lúc nào cũng có cả đám người bám theo.

Dạo gần đây có tin đồn cô ta đã tỏ tình với Lục Thịnh Vân, quan hệ của hai người rất mập mờ.

Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ta lại đến tìm tôi.

Mạnh Khả Hinh bất ngờ tiến lên, nâng cằm tôi lên bằng một ngón tay.

“Mục Thanh Trì, cô có thể đừng ảo tưởng nữa được không?”

“À quên mất, nói cho cô biết nhé, mấy bức thư cô viết cho Lục Thịnh Vân, anh ấy đều đưa tôi đọc rồi. Để chứng minh rằng anh ấy thật sự rất ghét cô.”

Tôi cố đè nén cảm giác nhói lên trong lòng.

Bình tĩnh nhìn thẳng vào cô ta.

“Thế Lục Thịnh Vân có nói với cô không?”

“Rằng chúng tôi từng viết thư cho nhau. Tôi gửi cho anh ấy mười tám bức, anh ấy hồi âm tôi hai mươi mốt bức.”

Câu nói này khiến sắc mặt Mạnh Khả Hinh lập tức thay đổi, cô ta nổi giận, giáng cho tôi một bạt tai mạnh mẽ.

“Con tiện nhân! Đồ không biết xấu hổ, giống hệt mẹ cô!”

Tôi vùng vẫy thoát ra, đẩy cô ta ra rồi định chạy.

Nhưng Mạnh Khả Hinh hét lên:

“Giữ cô ta lại cho tôi!”

Lời vừa dứt, đám người phía sau cô ta lập tức ra tay.

Tôi bị kéo lại một cách thảm hại.

Triệu Tường bước tới, đạp mạnh vào bụng tôi.

Cơn đau khiến tôi co người lại, không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Mạnh Khả Hinh bỗng rút từ trong túi ra một cây kéo, nhắm thẳng vào mái tóc dài của tôi.

Một nhát, rồi lại một nhát.

Từng lọn tóc đen nhánh mà tôi yêu thích rơi lả tả xuống đất.

Đến khi mái tóc dài óng ả của tôi trở nên xơ xác, lởm chởm như bị chó gặm, cô ta mới ném chiếc kéo sang một bên.

Tôi nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán.

“Làm thế này có ổn không? Lục ca sẽ không giận chứ?”

“Sợ gì chứ, ở đây đâu có camera giám sát.”

“Nhưng trước đây Lục ca đối với cô ta tốt lắm, lỡ như sau này hối hận thì sao…”

“Sẽ không đâu, Lục ca đang đứng ngoài kia, nếu muốn bảo vệ cô ta thì đã ra tay từ lâu rồi.”

Nghe những lời đó, tôi không biết lấy đâu ra sức mà vùng vẫy, cố thoát ra.

Tôi hét lên trong tuyệt vọng:

“Lục Thịnh Vân! Cầu xin anh cứu tôi! Tôi sẽ không làm phiền anh nữa—”

Nhưng mới chạy được vài bước, tôi chợt khựng lại.

Trước mặt tôi, một bóng hình quen thuộc đứng chắn lối đi.

Anh ấy đứng ngược sáng, gương mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

7

Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Lúc Triệu Tường tát tôi, tôi không khóc.

Lúc Mạnh Khả Hinh cắt nát mái tóc của tôi, tôi cũng không khóc.

Suốt nửa tháng bị bắt nạt và hành hạ, tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Lục Thịnh Vân đứng ngay trước mặt, tôi đột nhiên không thể kìm nén được nữa.

Chua xót, uất ức, đau lòng, căm hận.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tầm nhìn nhòe nhoẹt, tôi không thể thấy rõ biểu cảm của anh ấy, chỉ ngẩn ngơ đưa tay ra, muốn níu lấy anh.

“Thịnh Vân ca… giúp… giúp em với.”

Anh tránh khỏi tôi.

Người trước mặt xa lạ đến không thể nhận ra.

Nếu là trước đây, chỉ cần tôi bị thương một chút, anh ấy cũng sẽ đau lòng không chịu nổi.

Tôi lau nước mắt, khẽ gọi anh:

“Anh trai…”

Nhưng giọng nói của anh lạnh lẽo, đầy ghê tởm, cắt ngang lời tôi:

“Đừng gọi tôi như thế, buồn nôn lắm.”

Tôi run lên.

“Lục Thịnh Vân, anh nói cho em biết đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đối xử với em như vậy?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt đó… phải diễn tả thế nào đây?

Khi ấy, tôi không hiểu vì sao trong mắt chàng trai này lại ngập tràn thù hận và phẫn nộ.

Cho đến khi tất cả bùng cháy, chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo.

Lục Thịnh Vân cười.

Anh chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi—mái tóc lộn xộn, xơ xác vì bị cắt vụn.

Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Mục Thanh Trì, rất tò mò đúng không?”

“Có phải trong lòng đau đớn đến mức chết đi được, chỉ muốn biết sự thật không?”

“Rõ ràng đã nhận ra tôi tránh mặt, nhưng vẫn mặt dày bám lấy tôi hết lần này đến lần khác. Cô đúng là biết quỵ lụy đấy.”

Những lời nói ấy như lưỡi dao cứa thẳng vào tim tôi.

Mỗi nhát đều đau đến bật máu.

Mạnh Khả Hinh từ phía sau xông đến, đẩy tôi ra, khoác chặt lấy cánh tay anh.

Cô ta nũng nịu nói:

“Nói với cô ta nhiều như vậy làm gì? Đừng nói là anh còn thích cô ta nhé?”

Lục Thịnh Vân không trả lời.

Anh thậm chí còn chẳng nhìn tôi.

Chỉ nhàn nhạt lướt ánh mắt qua đám người từng hành hạ tôi.

Rồi chậm rãi nói từng chữ một:

“Mục Thanh Trì bướng bỉnh lắm, sẽ không dễ dàng cúi đầu đâu. Làm vậy chẳng có gì thú vị cả.”

Anh nhếch môi, giọng nói rõ ràng dịu dàng dễ nghe, nhưng rơi vào tai tôi lại như tiếng gọi của quỷ dữ.

“Cô ta có một con búp bê cũ nát, chắc là để trong cặp.”

“Muốn nhìn cô ta khóc lóc cầu xin không?”

Tôi giật bắn người, kinh hãi ngẩng đầu, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Đừng… đừng mà!”

Đám người kia hò hét phấn khích, chạy đi lục lọi cặp sách của tôi.

Chẳng bao lâu sau, họ lấy ra món quà cuối cùng mà mẹ tôi để lại cho tôi—một con gấu bông nhỏ.

Trước mặt tôi, bọn chúng giẫm đạp lên nó, đá qua đá lại như một quả bóng.

Cơn đau thắt lại trong lồng ngực, khiến tôi gần như không thể thở nổi.

Tôi lao tới, cắn mạnh vào cánh tay Triệu Tường.

Hắn hét lên đau đớn, chửi rủa tôi thậm tệ.

Tôi cắn chặt không buông, đôi mắt tuyệt vọng hướng về phía Lục Thịnh Vân.

Anh ấy đang ôm eo Mạnh Khả Hinh, giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

Từ bao giờ… anh ấy học hút thuốc?

Tôi không biết.

Ánh mắt anh lúc này tại sao lại mông lung như vậy?

Như thể có một tia xót xa thoáng qua nhưng ngay lập tức bị sự căm hận sâu thẳm nhấn chìm.

Giống như anh đang nói với tôi, cũng như đang tự nhắc nhở chính mình.

“Mục Thanh Trì, cô đáng phải chịu như vậy.”

Anh cúi đầu, dụi điếu thuốc xuống đất.

Rồi ném tàn thuốc ngay trước chân tôi.

“Cô đáng lắm.”