Chương 2 - Khi Tôi Tìm Thấy Bố

4

Tiểu Hình luôn không có nhà.

Cậu ấy dùng nửa số thời gian ra ngoài tuần tra, lục lọi thùng rác, tìm những thứ có thể tận dụng.

Lần đầu tôi lén lút đi theo sau, Tiểu Hình không hề phát hiện.

Đến khi về nhà không thấy tôi đâu, cậu mới hơi hoảng hốt.

Chờ tôi chạy theo về tới nơi,

Tiểu Hình mắt đã đỏ ngầu cả lên.

Cậu ấy cố nhịn cơn giận, ra vẻ hờ hững nói:

“Không muốn ở cái nhà này thì sớm cút đi cho tao nhờ, bớt cho tao một gánh nặng.”

Tôi rón rén bước tới nắm lấy tay cậu ấy.

“Bố ơi, có phải con làm gì không ngoan không ạ?”

Tiểu Hình hất tay tôi ra.

“Đừng gọi tao là bố! Không nói chuyện đó nữa, hôm nay mày đi đâu?”

Tôi hít hít mũi:

“Con đi theo bố, ở nhà một mình con sợ.”

Nói đến đây, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót khó tả.

Ở thế giới này, tôi chỉ quen mỗi Tiểu Hình.

Tôi sợ nhỡ đâu một ngày nào đó cậu ấy thấy phiền, bỏ tôi lại rồi đi luôn, không bao giờ quay về nữa.

Thế nên cậu đi đâu, tôi cũng phải theo.

Tiểu Hình ngẩn người.

Cậu cúi đầu nhìn tôi đi chân đất, bàn chân lấm tấm bụi đất và đá vụn.

Môi cậu mấp máy hồi lâu, rốt cuộc chẳng nói thêm lời nào.

Chỉ lặng lẽ đi lấy nước cho tôi tắm rửa sạch sẽ.

Đến ngày hôm sau, đợi tôi ngủ dậy xong, Tiểu Hình không nói không rằng, bế tôi ra ngoài.

Cậu ấy bỏ ra mấy đồng mua cho tôi đôi dép lê, lại đeo thêm cái túi nilon bên người tôi.

Bên trong đựng mấy thứ lặt vặt nhặt được dọc đường.

Dọc đường, cậu nắm tay tôi, từ đầu ngõ Tây đi qua tận ngõ Đông.

Thấy tôi mệt, cậu bực dọc ôm tôi vào lòng, mặt hầm hầm như rất không tình nguyện.

Bữa trưa, hai đứa chia nhau một cái bánh bao.

Tiểu Hình nhường phần to cho tôi, còn mình ngồi bên bờ nước vừa ăn vừa uống.

Thấy tôi ăn ngon lành, cậu lầm bầm chửi nhỏ:

“Đúng là đồ nợ đời.”

Tôi cười hì hì với cậu, nhai ngấu nghiến cho hết cái bánh bao.

Ngon cực.

Hôm đó, Tiểu Hình định băng qua đường để tới trạm thu mua đối diện.

Ngoài việc làm mấy thứ đồ có thể sử dụng được, cậu cũng bán đống sắt vụn còn lại bên đó.

“Ngồi yên ở đây, ai gọi cũng đừng đi, nếu đi lạc đừng mong tao đi tìm, nghe rõ chưa?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi yên một chỗ.

Tiểu Hình véo má tôi một cái, quay người bỏ đi.

Tôi ngồi nhìn theo bóng lưng cậu ấy khuất xa, cúi đầu ngồi xổm ngắm đàn kiến chuyển nhà.

Chưa được mấy phút, trên đỉnh đầu bỗng tối sầm lại.

5

Ngẩng đầu nhìn lên, mấy đứa nhóc trong khu chặn trước mặt tôi, chống nạnh đứng đó.

Mấy đứa này vừa nhìn đã biết con nhà có tiền,

mặc đồ sạch sẽ, người thì mập mạp cường tráng.

Thấy tôi nhìn bọn nó, một thằng con trai chỉ vào tôi, nhe răng cười nham nhở.

“Mày chính là con nhỏ ăn mày được thằng lưu manh họ Tiêu kia nuôi hả? Tao nghe rồi, cái thằng đó chẳng có tương lai gì đâu, cũng chẳng thèm đi học. Mày chơi với tao đi, mỗi lần tao cho mày hai đồng.”

Tôi tức đến bật dậy:

“Anh ấy không phải lưu manh!”

“Nó chính là lưu manh! Tao thấy mày trông cũng xinh nên mới nói chuyện với mày đấy, đừng không biết điều.”

Tôi len lén liếc về trạm thu mua đối diện, Tiểu Hình vẫn chưa ra.

Không muốn gây chuyện.

Tôi hít một hơi, định quay đi chỗ khác.

Ai ngờ thằng nhóc mập đó không chịu bỏ qua thấy tôi muốn đi còn nhào tới giật tóc tôi!

“Này, đừng đi chứ, bọn tao tới tìm mày chơi nè sao mày bướng thế? Mẹ tao bảo con gái không ngoan thì không ai thèm cưới đâu, mày sau này cũng chẳng ai cần đâu!”

Mấy đứa nhóc lập tức tìm được niềm vui, đứa nào cũng xông lên giật tóc tôi một cái.

Vừa giật vừa vây quanh tôi hát hò:

“Không ai cần, không ai thèm, vừa khóc vừa cười, chó con tè bậy!”

Đau đến mức nước mắt tôi trào ra không ngừng.

Những hình ảnh từng bị bắt nạt ở trại trẻ mồ côi bỗng chốc chồng lên hiện thực.

Tôi mím môi, ấm ức đến bật khóc nức nở.

Bỗng nhiên, từ xa vọng tới tiếng quát giận dữ:

“Dừng tay lại!”

Một cơn gió mạnh lao tới!

Tôi hé đôi mắt ướt nhòe, liền thấy mấy thằng nhóc mập kia bị đẩy ngã chổng vó, mông chạm đất đau điếng.

Tiểu Hình đứng chắn trước mặt tôi như một bức tường vững chãi.

Tôi níu chặt lấy vạt áo cậu ấy, càng khóc to hơn.

Thằng nhóc mập bị ngã đau cũng há miệng khóc rống.

Rất nhanh, mấy người lớn thân hình to béo khác chạy ra, vừa thấy Tiểu Hình liền mắng chửi ầm ĩ:

“Mày là ai hả, sao lại động tay động chân với trẻ con?”

Tiểu Hình xoa mái tóc tôi bị kéo rối tung, ánh mắt nhìn đám người kia tối sầm lại, giọng lạnh buốt:

“Tôi là bố nó.”

6

Hôm đó cảnh tượng thật sự vô cùng hỗn loạn.

Mấy người lớn lao vào đánh nhau, Tiểu Hình cũng bị dính mấy cú.

Tôi sốt ruột tới phát khóc, nhìn thấy Tiểu Hình lại bị đánh thêm một cái nữa, tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền lao lên chắn trước người cậu.

“Đừng đánh anh ấy! Đừng đánh anh ấy mà!”

Tiểu Hình ôm chặt lấy tôi, bỗng nhiên có thêm sức lực.

Nhưng dù gì tay không cũng không thể thắng nổi nhiều người.

Tôi còn đang nhìn thấy một cú đấm sắp rơi xuống đầu Tiểu Hình.

Chẳng kịp nghĩ gì, tôi liền nhào tới chắn giúp cậu ấy.

Bốp một tiếng.

Trước mắt tôi bỗng chốc trắng xóa.

Trong đôi mắt hoảng hốt của Tiểu Hình, tôi chớp chớp mắt, rồi lập tức ngất lịm.

Tôi dường như đã mơ một giấc mơ rất dài…

Trong mơ,

tôi thấy bản thân mình khi mười tuổi vẫn chẳng ai nhận nuôi, bị đuổi khỏi trại trẻ mồ côi.

Viện trưởng hung dữ mắng tôi:

“Cái đồ nuôi không bán nổi lấy một xu, nuôi mày bao năm nay đúng là uổng cơm!”

Bà ta nhổ nước bọt vào tôi, quay người đóng sầm cánh cổng trại lại.

Tôi bắt đầu quãng ngày lang thang dài đằng đẵng.

Tôi từng nhặt rác, từng ngủ gầm cầu, từng đấu trí với bọn buôn người.

Cuối cùng, năm mười hai tuổi, có một cặp vợ chồng nhận nuôi tôi.

Ở nhà họ một tháng, họ cho tôi ăn mặc tử tế, dạy tôi nhận mặt chữ.

Khi tôi tưởng rằng cuối cùng mình đã có gia đình thật sự.

Một tối nọ, họ đẩy thằng con trai thiểu năng của mình vào phòng tôi, khóa chặt cửa lại.

Thằng bé ấy nước dãi chảy ròng, cười ngờ nghệch nhìn tôi,

vừa bò lên giường tôi vừa gọi tôi là “vợ”.

Tôi sợ hãi đến phát điên, lúc đó mới hiểu, ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ.

Tôi dùng chai thủy tinh đập vỡ đầu nó, thừa lúc đêm tối lén trốn đi.

Những năm tháng sau đó lại tiếp tục sống lay lắt.

Một ngày, tôi tiện tay đọc được quyển tiểu thuyết ngôn tình tên 《Định Tình Một Đời》.

Càng đọc càng thấy sai trái, nhân sinh quan trong đó thật méo mó.

Tiểu Hình thì làm gì sai?

Khi nghèo thì luôn tích cực lạc quan, kiên trì theo đuổi ước mơ.

Khi giàu lại giúp nữ chính mở mang tầm mắt, báo đáp xã hội.

Rõ ràng chỉ muốn làm người tốt, lại bị đóng mác “nam phụ si tình thảm hại”.

Hôm đó tôi ngơ ngẩn, cơ thể vốn đã bệnh tật lại càng nặng thêm.

Không cẩn thận, tôi gặp tai nạn xe cộ.

Nghĩ lại vì sao tôi lại xuất hiện ở thế giới này dưới hình dạng ba tuổi.

Chắc là vì không cam tâm.

Năm đó, đứa trẻ ba tuổi lần đầu được chọn ở trại trẻ mồ côi nhưng chẳng ai cần.

Lần này, tôi cược rằng Tiểu Hình sẽ mềm lòng.

Tôi nhất định sẽ có một người thân thật lòng yêu thương mình.

Tôi cau mày, chậm rãi mở mắt.

Khi trước mắt còn đang lờ mờ, một mái tóc vàng chóe bỗng đập vào tầm nhìn.

Giọng Tiểu Hình đầy lo lắng vang lên:

“Mày tỉnh rồi à, còn đau đầu không?”

Ý thức tôi cứ trôi dạt giữa hai thế giới.

Chỉ biết trước mặt là Tiểu Hình.

Là người từng bị oan, khiến tôi vừa tức vừa thương, là người tôi gọi “bố” nhưng ngoài miệng cứng lòng lại mềm.

Tôi đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cậu ấy.

“Bố à, bố rất tốt, không phải lỗi của bố.”

Tôi mỉm cười ngọt ngào với cậu ấy.

“Cảm ơn bố đã đưa con về nhà.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)