Chương 12 - Khi Tôi Quay Trở Lại Thời Gian

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nếu tôi quyên, thì tất cả sự kiên định trước đó sẽ đổ sông đổ biển, hơn nữa còn để cho Lâm Trí và Tô Nhã được đà lấn tới.

Nhưng cô ta tính toán kỹ lưỡng như vậy, lại bỏ sót một điều—

Trong tay tôi, đang nắm nhược điểm của cô ta và Lâm Trí.

Đúng lúc này, Tô Nhã lại mở miệng, giọng mang theo một chút mong đợi: “Bạn Mạn Lạc, mình biết bạn không phải không muốn giúp, chỉ là có chút băn khoăn. Giờ mọi người đều đang góp một phần sức mình, bạn có phải cũng…”

Cô ta chưa nói hết, nhưng ý tứ thì rõ rành rành.

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía tôi, chờ đợi phản ứng của tôi.

Lâm Trí ngồi ở chỗ, cúi gằm mặt, không nhìn rõ được biểu cảm, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể hắn đang căng cứng.

Hắn cũng đang đợi.

Đợi tôi, giống như kiếp trước, ngoan ngoãn giao ra 300 ngàn dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

Tôi chậm rãi đứng lên.

Cả lớp lập tức yên lặng.

“Bạn Tô Nhã,” tôi cất giọng, bình tĩnh, “bạn sẵn lòng quyên tiền cho Lâm Trí, đó là lòng tốt của bạn, mình rất khâm phục.”

Khóe môi Tô Nhã khẽ nhếch, nụ cười đắc ý hiện ra.

“Nhưng,” tôi đổi giọng, “lòng tốt của bạn, không thể trở thành công cụ để ép buộc người khác.”

Nụ cười của Tô Nhã cứng lại.

“Bạn quyên 5 ngàn, đó là lựa chọn của bạn.”

“Người khác quyên hay không quyên, quyên nhiều hay ít, cũng là lựa chọn của họ.”

“Không thể vì bạn quyên, thì yêu cầu người khác cũng nhất định phải quyên, càng không thể đòi hỏi người khác quyên theo tiêu chuẩn của bạn.”

“Đặc biệt là tôi.”

Tôi nhìn thẳng vào Tô Nhã, từng chữ từng câu: “Số tiền 300 ngàn trong tay tôi, là tiền thưởng vì hành động nghĩa hiệp, không phải quỹ từ thiện.”

“Tôi đã quyên 30 ngàn cho quỹ cứu trợ của trường, giúp tất cả những người cần, bao gồm cả Lâm Trí.”

“Đây đã là giới hạn tôi có thể làm.”

“Còn chuyện đưa tiền trực tiếp cho Lâm Trí, tôi đã nói rất rõ, là không thể.”

“Bất kể có bao nhiêu người quyên góp, bất kể ai quyên góp, quyết định của tôi cũng sẽ không thay đổi.”

Lời tôi như một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa “nhiệt tình quyên góp” vừa mới bùng lên trong lớp.

Những người đang chờ xem tôi mất mặt đều lộ vẻ thất vọng.

Sắc mặt Tô Nhã khó coi hẳn, cô ta không ngờ tôi lại “khó lay chuyển” đến thế.

“Mạn Lạc, sao bạn có thể nói vậy?” Giọng cô ta xen chút ấm ức, “Mình đâu có ép buộc bạn, mình chỉ…”

“Chỉ muốn để mọi người nghĩ rằng, tôi phải quyên 300 ngàn, đúng không?” Tôi cắt ngang lời cô ta. “Chỉ muốn dùng 5 ngàn của bạn để làm nổi bật sự ‘keo kiệt’ của tôi, đúng không?”

Mặt Tô Nhã đỏ bừng: “Tôi không có! Bạn đừng ăn nói hồ đồ!”

“Tôi có hồ đồ hay không, tự bạn rõ.” Tôi nhìn thẳng vào cô ta. “Bạn vừa nói ‘Mạn Lạc có nỗi khổ riêng’, vừa dùng khoản quyên góp của mình để dẫn dắt mọi người chỉ trích tôi. Thủ đoạn này, không thấy quá đê tiện sao?”

“Còn bạn Lâm Trí,” tôi chuyển ánh mắt sang hắn, “Tô Nhã vì bạn mà bỏ ra 5 ngàn.”

“Còn chính bạn thì sao?”

“Bạn cầm tiền quyên góp của mọi người đi mua giày thể thao bản giới hạn, đi ăn nhà hàng Tây cao cấp, đi hẹn hò ở công viên giải trí, lương tâm bạn không thấy cắn rứt à?”

Lời tôi như một quả bom nổ tung trong lớp học.

Mọi người đều chết lặng.

“Gì cơ? Lâm Trí mua giày bản giới hạn?”

“Cậu ta còn đi ăn nhà hàng Tây? Hẹn hò?”

“Sao có thể? Cậu ta chẳng phải nói nhà nghèo rớt mồng tơi sao?”

Lâm Trí giật mạnh đầu lên, mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng loạn và phẫn nộ.

“Cậu nói bậy gì thế! Đoạn Mạn Lạc, đừng vu khống tôi!”

“Tôi vu khống cậu à?” Tôi nhếch môi cười lạnh, lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh chụp màn hình và giơ lên.

“Đôi giày bản giới hạn này là cậu mua nửa tháng trước đúng không? Hơn 5 ngàn đấy, với một ‘học sinh nghèo có cha bệnh nặng cần tiền gấp’ thì chẳng phải quá xa xỉ sao?”

Màn hình điện thoại tuy không lớn, nhưng mấy bạn bàn đầu vẫn thấy rõ ràng.

Ảnh chụp đó chính là tấm tôi tìm được trên tài khoản mạng xã hội của Lâm Trí, khoe đôi giày thể thao mới tinh.

Cơ thể Lâm Trí run lên, môi mấp máy mà không thốt nổi một câu.

Tô Nhã cũng sững người, hiển nhiên không biết Lâm Trí còn có trò này.

“Còn tấm này,” tôi lại mở ảnh nhà hàng, “nhà hàng Tây này, trung bình mỗi người ít nhất 500. Khi cậu ‘tự thưởng’ cho mình ở đây một tháng trước, có nghĩ tới cha mình vẫn đang ‘chờ tiền cứu mạng’ trong bệnh viện không?”

“Và tấm này,” tôi bấm sang ảnh chụp chung của hắn với một cô gái, “đây là bạn lớp bên đúng không? Khi hai người đi hẹn hò ở công viên giải trí, tiền đó là của ai? 5 ngàn Tô Nhã quyên cho cậu, hay là tiền mọi người góp trên nền tảng quyên trợ cấp?”

Hết tấm này tới tấm khác, như từng cái tát giáng mạnh vào mặt Lâm Trí.

Cũng giáng vào mặt tất cả những người từng thương hại hắn.

Cả lớp im phăng phắc.

Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên điện thoại tôi, rồi lại nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Trí.

Những người đã quyên góp cho hắn, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.

Cuối cùng họ cũng hiểu, lòng thương của mình đã bị lợi dụng như thế nào.

Mặt Tô Nhã đỏ trắng xen lẫn, ánh mắt nhìn Lâm Trí đầy kinh ngạc, không dám tin, xen lẫn cả cơn giận bị lừa dối.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)