Chương 1 - Khi Tình Yêu Trở Thành Nợ Nần
“Ba trăm vạn.” Mẹ chồng tôi mỉm cười nhìn tôi.
“Ba mẹ cô chẳng phải có hai căn nhà sao? Bán một căn, vừa đủ.”
Tôi ch/t sững.
“Kiến Quốc nợ tiền bên ngoài, cô là vợ nó, cô không giúp thì ai giúp?”
Trần Kiến Quốc đứng kế bên, không nói một lời. Tôi nhìn anh ta. Anh ta né ánh mắt tôi.
“Với lại…” mẹ chồng ghé sát tôi, thì thầm: “Ba mẹ cô chỉ có mình cô là con gái, sớm muộn gì tài sản cũng là của Kiến Quốc.”
Bà ta cười.
“Giờ cho với sau này cho, thì khác gì nhau?”
Tôi tên là Lâm Vãn Tình, 28 tuổi, con một.
Ba mẹ tôi đều là giáo viên về hưu, có hai căn nhà ở thành phố, tổng trị giá 6 triệu.
Ngoài ra còn có 2 triệu tiền tiết kiệm, là khoản dưỡng già mà họ dành dụm cả đời.
Ba năm trước, tôi lấy Trần Kiến Quốc. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, quê ở vùng núi, cha mất sớm, mẹ một mình nuôi con.
Lúc đó, mẹ tôi phản đối gay gắt. “Vãn Tình, không phải mẹ coi thường người quê, nhưng con cái từ mấy gia đình đó, chịu đựng giỏi lắm.”
Tôi không hiểu. “Biết nhẫn nhịn chẳng phải tốt sao mẹ?”
Mẹ tôi thở dài. “Người nhịn giỏi, hoặc là thật sự hiền lành, hoặc là đang đợi thời cơ.”
Tôi bỏ ngoài tai.
Trần Kiến Quốc đối xử với tôi quá tốt. Hẹn hò không bao giờ để tôi trả tiền, dù lương anh chỉ có 5.000.
Sinh nhật tặng son, Valentine tặng hoa. Tôi tăng ca đến nửa đêm, anh chạy xe điện tới đón.
Tôi cảm động rơi nước mắt. “Mẹ ơi, anh ấy thật lòng với con.”
Mẹ tôi nhìn tôi, định nói gì đó rồi thôi. Cuối cùng bà chỉ nói: “Con tự quyết định đi.”
Đám cưới là ba mẹ tôi lo toàn bộ. Tiệc cưới 80 ngàn, đặt cọc nhà 600 ngàn, sửa sang nhà cửa 200 ngàn.
Nhà trai chỉ đưa 50 ngàn tiền sính lễ.
Mẹ chồng lúc đó nắm tay tôi, khóc rưng rức. “Vãn Tình à, Kiến Quốc cưới được con là phúc phần của nó mấy đời.”
Tôi cũng xúc động rơi lệ. Tưởng rằng mình đã chọn đúng người.
Năm đầu sau khi cưới, mọi chuyện êm đềm.
Lương Kiến Quốc mỗi tháng 5 ngàn, đưa tôi 3 ngàn làm chi tiêu gia đình. Tôi lương 15 ngàn, mỗi tháng gửi cho ba mẹ chồng 2 ngàn.
Mẹ tôi biết chuyện thì nhíu mày: “Con gửi tiền cho họ làm gì?”
“Mẹ, mẹ của Kiến Quốc một mình vất vả nuôi con.”
“Mẹ chồng con mới có 52 tuổi, khỏe mạnh, sao không đi làm?”
Tôi ngập ngừng: “Bà nói sẽ trông cháu giúp tụi con.”
“Các con còn chưa có con mà.”“… Sau này sẽ có thôi mẹ.”
Mẹ tôi không nói gì thêm.
Năm thứ hai, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Mẹ chồng chuyển từ quê lên sống cùng. Nói là để “chăm sóc” tụi tôi.
Nhưng từ khi bà đến, mỗi ngày tôi đi làm về là nhà cửa bừa bộn, bếp núc nguội ngắt.
Bà ngồi trên ghế sofa, dán mắt vào tivi.
“Mẹ, sao mẹ không nấu cơm ạ?”
“Mẹ mệt.” Bà chẳng thèm nhìn tôi.
Tôi quay sang nhìn Kiến Quốc. Anh nháy mắt ra hiệu, kéo tôi vào phòng.
“Vãn Tình, mẹ anh từ nhỏ đã khổ quá rồi, em nhịn bà một chút đi.”
“Nhưng mà…”
“Anh biết. Sau này có tiền, mình thuê giúp việc, em không phải vất vả nữa.”
Tôi mềm lòng. “Ừ.”
Từ đó, mỗi ngày tôi đi làm về đều phải đi chợ, nấu ăn, cuối tuần thì dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ.
Mẹ chồng vẫn ngồi xem tivi. Tôi vẫn đều đặn gửi bà 2 ngàn mỗi tháng.
Mẹ tôi đến nhà ăn cơm một lần. Thấy tôi đeo tạp dề loay hoay trong bếp, còn mẹ chồng thì gác chân xem tivi, mặt bà sầm lại.
Lúc ra về, mẹ kéo tôi ra ngoài nói nhỏ: “Vãn Tình, nếu con không vui, lúc nào cũng có thể về nhà.”
“Mẹ, con ổn mà.”
Bà nhìn tôi, mắt hoe đỏ.
Đầu năm thứ ba. Tức là ba tháng trước.
Kiến Quốc đi làm về, sắc mặt khó coi.
“Anh sao thế?”
Anh ngồi thừ trên ghế sofa, không nói một lời.
Mẹ chồng từ trong phòng bước ra, liếc nhìn anh một cái: “Kiến Quốc, nói với Vãn Tình đi.”
Tôi giật mình. “Nói gì?”
Kiến Quốc ngẩng lên, mắt đỏ ngầu: “Vãn Tình, anh gây họa rồi.”
Anh nói đã lén đầu tư vào công ty bạn bè, còn vay nặng lãi. Tưởng sẽ kiếm được một khoản.
Kết quả công ty phá sản, bạn chạy trốn.
Cả vốn lẫn lãi, anh ta nợ 3 triệu.
“Ba triệu?!” Tôi thấy đầu ong ong.
“Anh lấy đâu ra gan mà dám vay ba triệu?!”
“Anh…” Anh ta cúi đầu, “Anh chỉ muốn em sống sung sướng hơn một chút.”
“Lương anh chỉ có 5 ngàn! Anh lấy gì mà trả nợ?!”
“Cho nên…” anh nhìn sang mẹ chồng.
Mẹ chồng bước tới, ngồi xuống cạnh tôi.
“Vãn Tình, Kiến Quốc làm tất cả là vì cái nhà này.”
“Vì cái nhà này? Anh ta vay 3 triệu tiền nặng lãi, là vì cái nhà này?”
“Đầu tư thất bại là chuyện bình thường mà, ai mà chẳng có lúc nhìn sai người?”
Tôi nhìn chằm chằm bà ta. “Rồi sao nữa?”
“Cho nên…” bà ta cười cười, “Ba mẹ cô chẳng phải có hai căn nhà sao?”
Máu tôi dồn lên tận đầu. “Bà vừa nói gì?”
“Bán một căn là vừa đủ để trả nợ.” Bà ta nói tỉnh bơ, “Dù sao cô cũng là con một, tiền của ba mẹ cô sớm muộn gì chẳng phải của vợ chồng cô? Giờ đưa với sau này đưa thì có gì khác nhau?”