Chương 4 - Khi Tình Yêu Trở Lại
4
Tôi ngồi thụp xuống trước mặt con, nước mắt rơi như không thể ngừng.
Tôi muốn ôm con.
Tôi muốn bảo vệ con.
Tôi muốn nói với con:
[Điềm Điềm, mẹ ở đây. Mẹ vẫn luôn ở đây.]
Nhưng tôi không sao mở miệng nói ra được.
Chẳng lẽ tôi phải để con gái mình biết rằng–
Rõ ràng tôi đang ở ngay trước mắt, vậy mà chỉ có thể nhìn con bị tổn thương thôi sao?
Tôi phải làm gì đây?
Tôi còn có thể làm gì nữa?
Ánh trăng hắt qua khung cửa, chiếu lên bức tranh con vẽ một gia đình ba người.
Ba sao?
Cố Thanh Phong!
Tôi lau nước mắt, đặt một nụ hôn lên trán con bé.
Rồi lập tức bay ra khỏi trường mẫu giáo.
Tôi biết mình có lẽ không giúp được gì, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi cũng sẽ thử vì con mình.
Cố Thanh Phong vừa rời công ty, chuẩn bị về nhà.
Trong xe, hình ảnh con bé cứ quanh quẩn trong đầu anh.
“Điềm Điềm? Điềm Điềm…”
Anh tự lẩm bẩm, vô thức bảo tài xế lái xe tới cổng trường mẫu giáo.
Qua bức tường, anh nhìn ánh đèn hắt ra từ lớp học, trong lòng do dự.
Có nên xuống xe không?
Thẩm Nam vẫn chưa tới đón con sao?
Bàn tay nắm chặt vô lăng càng lúc càng căng, khóe môi anh nở một nụ cười tự giễu.
“Cũng đâu phải con mình, lo lắng làm gì.”
Tôi hoảng loạn đập vào cửa kính, điên cuồng gào lên.
[Đừng đi! Làm ơn, đừng đi! Hãy vào nhìn con chúng ta đi, cứu con bé với!]
Cố Thanh Phong thu lại ánh mắt, vặn chìa khóa.
Tôi cuống quýt, gom hết sức hét thật lớn.
“Cố Thanh Phong!”
Bỗng dưng, tiếng của tôi như thật sự vang ra ngoài.
Sắc mặt anh chợt biến đổi, mắt đỏ lên.
“Thẩm Nam! Là em phải không? Thẩm Nam! Ra đây gặp anh!”
Anh gào lớn, ánh mắt liên tục tìm kiếm xung quanh.
“Thẩm Nam, ra đây! Sao em dám không gặp anh! Thẩm Nam!”
Ở đầu đường, ánh sáng trắng lóe lên.
Hai chiếc xe cảnh sát lao tới.
Từ xe bước xuống hai cảnh sát nghiêm nghị và một nữ cảnh sát trẻ với đôi mắt đỏ hoe.
“Xin hỏi, anh có quen Thẩm Điềm Điềm không?”
Nữ cảnh sát nghẹn ngào hỏi:
“Mẹ của bé, một tiếng trước đã được phát hiện đột tử trên đường Viên Sơn.”
Rầm!
Cố Thanh Phong đập mạnh vào xe, trong mắt nổi đầy tia máu.
“Cô… cô nói gì cơ?”
Cùng lúc đó, trong trường mẫu giáo vang lên một tiếng hét thất thanh của một bé gái.
Mọi người lập tức hoàn hồn, lao thẳng vào lớp học.
Mọi người vội vã lao vào trường.
Tiếng kêu thét càng lúc càng rõ, khiến tim Cố Thanh Phong như bị treo lơ lửng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim anh thắt chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện:
“Đừng là Điềm Điềm… làm ơn đừng là Điềm Điềm… xin đừng là con bé…”
Khi cảnh sát phá cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân Cố Thanh Phong như đông cứng.
Dù Điềm Điềm vùng vẫy van xin đến kiệt sức, vẫn bị tên thầy giáo họ Trần ôm chặt không buông.
Tiếng khóc khản đặc của con bé hòa với tiếng cười khoái trá của hắn, vang vọng trong căn phòng học trống trải.
Đôi mắt to tròn của Điềm Điềm chứa đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, tiếng gào thét xé nát trái tim tôi:
“Mẹ ơi, mẹ ở đâu!”
“Điềm Điềm sợ lắm!”
Tôi như phát điên, xông tới vừa đánh vừa đá, điên cuồng gào lên:
[Đồ khốn! Thú súc sinh! Dù thành ma mẹ cũng không tha cho ngươi!]
Cố Thanh Phong nhào tới, kéo phăng hắn ra, vừa nhìn thấy gương mặt con gái trong vòng tay tên kia, tim anh như ngừng đập.
Anh vung một cú đấm trời giáng thẳng vào mặt thầy Trần.
“Đồ súc sinh!”
Hắn bị đấm ngã lăn, bàn tay đang bấu chặt vào Điềm Điềm cuối cùng cũng buông ra.
Nữ cảnh sát nhanh chóng bế Điềm Điềm lên, lui về khu vực an toàn.
Những cú đấm dồn dập như mưa giáng xuống người thầy Trần, hắn ôm đầu liên tục kêu cứu:
“Cứu với! Giết người rồi!”
Đôi mắt Cố Thanh Phong đỏ ngầu, mỗi cú đánh đều dùng toàn lực, chẳng mấy chốc khuôn mặt hắn đã sưng húp.
Tên kia lén nhìn thấy đồng phục cảnh sát, lảo đảo bò tới cầu cứu.
Nam cảnh sát thấy vậy liền lao tới, dứt khoát quật ngã, dùng đầu gối ghì hắn xuống sàn, khiến hắn thở hồng hộc.
Sau đó lấy còng tay ra, lạnh lùng khóa chặt hai tay hắn:
“Nếu không phải đang mặc cảnh phục, tôi cũng muốn đánh chết anh!”
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng kiểm tra vết thương trên người Điềm Điềm, trong mắt đầy đau xót:
“Loại cầm thú! Trẻ con thế này mà cũng ra tay được sao?”
Thầy Trần đảo mắt, gào lên ra vẻ oan ức:
“Tôi bị oan! Tôi chỉ thấy bé tan học mà không ai đón, một mình khóc trong lớp nên mới qua dỗ thôi!”
“Không tin thì cứ hỏi bé.”
Trên gương mặt phẫn nộ của mọi người thoáng hiện lên sự nghi ngờ, họ cùng nhìn về phía Điềm Điềm.
Nhân lúc đó, hắn làm một biểu cảm hăm dọa đáng sợ.