Chương 4 - Khi Tình Yêu Thành Tội Ác
Tôi kìm nén nụ cười lạnh trên môi: “Thôi được rồi, anh ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Nhưng Ân Yến Hành không đứng dậy.
Hắn do dự một lát rồi nắm chặt tay tôi, ôn tồn nói:
“Ngư Vi, có một chuyện cần em đồng ý…
“Mẹ tôi, hy vọng Hiểu Di có thể để lại một người nối dõi cho Ân gia.”
Tôi sững sờ một thoáng.
Khi mở miệng, ánh mắt tôi đã hoàn toàn chết lặng: “Chuyện giữa anh và cô ta, không cần phải xin phép tôi.”
Tôi không đồng ý, liệu hắn có nghe không?
n Yến Hành nghĩ tôi đang giở trò làm mình làm mẩy nên kiên nhẫn giải thích:
“Em yên tâm, tôi sẽ không động vào cô ta.”
“Ban đầu chúng tôi định sử dụng kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm, nhưng Hiểu Di thương em, hy vọng em có được một đứa con của riêng mình..”
“Vì vậy cô ta đề nghị lấy trứng của em để kết hợp, như vậy đứa bé cô ta sinh ra sẽ là con của cả hai chúng ta.”
Nhìn người đàn ông từng là lẽ sống của tôi giờ đây, tôi chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi thấu xương.
“Không… không! Tôi không muốn! Tôi không muốn để cô ta m.a.n.g thai con của chúng ta!”
Tôi gào khóc trong tuyệt vọng tột cùng.
“Anh đừng quên, chính cô ta đã giở trò độc ác, khiến đôi chân tôi tàn phế, không thể nhảy múa như trước nữa!”
“Làm sao tôi có thể để một người như vậy sinh con cho tôi!”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi đã thấy dạ dày cuộn lên, nôn khan.
Tôi cố gắng chống cự hết sức, nhưng vẫn vô ích. Ân Yến Hành thong thả nói xong những lời lẽ đạo lý, mặc kệ sự giãy giụa của tôi, đẩy thuốc mê vào tĩnh mạch:
“Ngoan, ngủ một giấc dậy là mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ không đau đâu.”
Tôi lắc đầu liên tục, ra sức giãy giụa, nhưng chẳng ích gì.
Nhưng cho đến khi thuốc được tiêm hết, ý thức tôi không những không biến mất mà còn trở nên hưng phấn hơn. Mọi giác quan trên cơ thể tôi đột nhiên được khuếch đại.
Tôi cảm nhận được ống kim thô dài đ.â.m vào cơ thể mình, rồi hút mạnh ra, cứ như thể nội tạng cũng bị rút sạch.
Tôi đau đớn thấu trời trên bàn mổ, ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Điều kinh khủng nhất là mỗi lần đau đến ngất đi, tôi lại nhanh chóng bị y tá dội một chậu nước lạnh vào người để làm tỉnh:
“Không được ngủ! Bác sĩ Thẩm đã dặn, phải để cô đau đủ suốt quá trình, không được bỏ sót một giây nào!”
Có lẽ tiếng kêu thảm thiết của tôi quá kinh người.
Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật bị Ân Yến Hành đẩy ra: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn kiểm tra thuốc, khẽ thở dài: “Hiểu Di thật là nghịch ngợm, sao lại đổi thuốc mê thành thuốc tăng cảm giác đau.
Nhưng hắn lại không hề đổi thuốc, chỉ xoa đầu tôi, an ủi: “Ngoan nào, cố nhịn một lát nữa là xong thôi”
Cuộc giày vò này kéo dài suốt ba giờ đồng hồ, nhưng vẫn chưa kết thúc. Đến cuối cùng, ánh mắt tôi đã tan rã, miệng sùi bọt mép, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Ân Yến Hành lộ ra một tia đau lòng, hắn gọi y tá dừng lại:
“Được rồi, đến đây thôi.”
Y tá lộ vẻ khó xử: “Nhưng bác sĩ Thẩm nói phải đủ năm giờ mới..”
n Yến Hành vừa định nói thì giây tiếp theo, một bác sĩ đẩy cửa bước vào:
“Thiếu tá Ân, cô Thẩm nói sợ tiêm, hy vọng anh qua đó một chút.”
Nhìn dáng vẻ Ân Yến Hành dứt khoát rời đi, tia hy vọng cuối cùng trong mắt tôi cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Cuối cùng tôi cũng vượt qua được năm giờ tra tấn, tôi bất chấp sự ngăn cản của các y tá xung quanh, kiên quyết rời khỏi bệnh viện.
Trở về nhà, nhìn mọi thứ tôi từng tốn tâm huyết để trang hoàng, trong lòng tôi chỉ còn lại sự căm ghét.
Mười ngày sau đó, Ân Yến Hành không về nhà một lần nào.
Ngược lại, Thẩm Hiểu Di lại cập nhật thường xuyên cuộc sống hằng ngày của họ trên mạng xã hội.
Tôi vứt tất cả quà tặng mà Ân Yến Hành đã tặng trong suốt ba năm vào thùng rác, dọn sạch mọi dấu vết của mình trong căn nhà.
Ngày thứ ba, cô ta đăng ảnh tự sướng với vẻ yếu ớt sau phẫu thuật, bên giường là bàn tay Ân Yến Hành nắm chặt tay cô ta. Tôi nhận được thuốc phục hồi cực mạnh từ bác sĩ nước ngoài, vật lộn với cơn đau xé rách suốt một đêm, cuối cùng tôi cũng có thể lảo đảo đứng dậy.
Ngày thứ năm, cô ta kích động khoe giấy siêu âm chứng minh đã thụ th.a.i thành công, trong ảnh là hai bàn tay thân mật đan vào nhau. Tôi chặn hết mọi thông tin liên lạc của Ân Yến Hành, xóa sạch mọi hoạt động trên mạng xã hội, như thể bốc hơi khỏi thế gian. Ngày thứ bảy, thứ tám, thứ chín, tôi nhìn Ân Yến Hành đưa Thẩm Hiểu Di đi dạo, nghe nhịp tim thai, chuẩn bị phòng trẻ sơ sinh. Còn tôi, đã mua vé máy bay, đưa người nhà đi, chuyển giao toàn bộ tài sản.
n Yến Hành vẫn không hề hay biết.
Cuối cùng cũng đến ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn. Trớ trêu thay, ngày này lại trùng hợp là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Ân Yến Hành.
Tôi khẽ cười không thành tiếng, nhét quyển giấy chứng nhận của hắn vào phong bì, đặt trên đầu giường ngủ.
Khi tôi đẩy cửa bước ra, lại gặp Ân Yến Hành.
“Ngư Vi? Em ra viện từ lúc nào?”
Hắn hơi kinh ngạc, rồi sau đó ra lệnh một cách hiển nhiên:
“Đúng lúc, Hiểu Di bị ốm nghén nặng, cần chuyển đến đây tịnh dưỡng. Em đến chăm sóc cô ta đi.”
Tay hắn xách đủ thứ lớn bé, từ sản phẩm chăm sóc cao cấp cho bà bầu đến quần áo trẻ em nhập khẩu, mọi thứ đều sẵn sàng.
Cái dáng vẻ chuẩn bị kỹ lưỡng này, nào giống như lời hắn từng nói “bị ép buộc, bất đắc dĩ”.