Chương 1 - Khi Tình Yêu Thành Tội Ác
Ngày tôi xuất ngoại, Ân Yến Hành liên tục xông qua ba trạm gác Quân khu, vẫn không kịp giờ tôi lên máy bay.
Hắn điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi:
“Em đang làm loạn cái gì vậy? Chỉ vì tôi đồng ý cho Hiểu Di làm phẫu thuật cắt cụt cho em ư?”
“Cô ấy cũng chỉ là vì sức khỏe của em mà thôi, đừng giở trò trẻ con nữa có được không?”
“Họ nói em đã ra nước ngoài rồi, có phải thật không?”
“Tôi sai rồi, cầu xin em nghe điện thoại… đừng đối xử với tôi như vậy… Nếu không nghe thấy giọng em nữa, tôi sẽ phát điên mất”
Vị Thiếu tá Ân Yến Hành, người luôn kiêu ngạo ngút trời, đã bao giờ lại hạ mình đến thế?
Nhưng tôi ở đầu dây bên kia, chỉ muốn cười lạnh.
Suốt mấy ngày liền, tôi lần lượt chặn từng số điện thoại, cuối cùng đành phải vứt sim cũ đi và đổi số mới.
Ba năm sau, để tham gia tiệc sinh nhật của bạn thân, tôi quay lại Kinh Bắc. Vừa xuống máy bay, tôi đã gặp chiến hữu ngày xưa. Anh ta hỏi tôi:
“Ngư Vi, giận dỗi ba năm rồi, giờ cũng nên quay về tái hôn với Ân Yến Hành đi chứ”
“Em đi rồi, hắn không tái hôn, cũng không ở bên Thẩm Hiểu Di, hắn vẫn luôn chờ em”
Nghe những lời này, lòng tôi chẳng mảy may rung động.
Ba năm trước, trong bữa tiệc mừng sau cuộc diễn tập quân sự, tôi bị “tai nạn” ngã từ trên cao xuống, hai chân bị thương nghiêm trọng, không bao giờ có thể nhảy múa nữa.
Suốt ba năm nay, vết thương cũ tái phát liên tục, tôi bị bệnh tật giày vò đến mức tiều tụy khô héo, người thân cũng lần lượt rời bỏ tôi.
n Yến Hành không rời nửa bước chăm sóc tôi, đích thân massa phục hồi chức năng cho tôi, không hề ruồng bỏ.
Cho đến khi nghe nói Kinh Bắc có một danh y nước ngoài chuyên về tổn thương thần kinh, tôi vội vã đến xin ý kiến.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, sắc mặt đối phương trở nên nghiêm trọng:
“Cô Ngư, xương và dây thần kinh chân cô không hề có tổn thương thực thể nào.”
“Các báo cáo trước đây cho thấy cô đã hồi phục tốt sau phẫu thuật, ngược lại, các loại thuốc cô đã dùng suốt những năm qua lại chứa thành phần gây tê liệt thần kinh và teo cơ.
Ông chỉ vào tên bác sĩ điều trị trên đơn khám, đầy ẩn ý.
“Tôi khuyên cô nên đổi bác sĩ.”
Theo ngón tay ông chỉ, ba chữ Thẩm Hiểu Di đập vào mắt tôi.
Đó là em gái của chiến hữu đã khuất của Ân Yến Hành, là bác sĩ của Bệnh viện Quân khu. Cô ta được Ân Yến Hành nhờ vả chăm sóc và điều trị cho tôi suốt những năm qua.
Cứ như bị sét đánh ngang tai, mắt tôi tối sầm lại.
Chống nạng loạng choạng rời khỏi bệnh viện, tôi đi thẳng đến phòng khám của Bệnh viện Quân khu.
Nhưng lại tình cờ nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa.
“Chân Ngư Vi đã có dấu hiệu phục hồi, đơn thuốc mà bác sĩ Thẩm kê sẽ khiến thần kinh cô ấy hoàn toàn bị hoại tử… Có cần tiếp tục dùng không ạ?”
n Yến Hành bất lực lắc đầu với y tá, nhưng giọng nói lại mang theo sự cưng chiều:
“Chắc chắn là Hiểu Di thấy tôi massa phục hồi chức năng cho Ngư Vi nên lại ghen tuông làm nũng thôi”
“Cứ dùng đi, cô ấy chỉ muốn Ngư Vi an phận một chút, chứ không thật sự muốn cô ấy hoàn toàn không thể đứng dậy”
Hắn dừng lại một lát, vẻ mặt như không đành lòng:
“Ngư Vi là vợ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp chuyện”
“Nhưng Hiểu Di… anh trai cô ấy đã hy sinh để cứu tôi, tôi đã hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả đời”
“Nhưng sau đó lại yêu Tiểu Vi ngay từ cái nhìn đầu tiên, khiến Hiểu Di đau lòng chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc là tôi nợ cô ấy”
“Chỉ cần Hiểu Di nguôi giận, cô ấy kê đơn gì thì các người cứ làm theo đó.”
Lời nói của Ân Yến Hành như một mũi kiếm sắc bén, đ.â.m vào trái tim tôi khiến nó tan vỡ.
Tôi luôn nghĩ là do mình hồi phục không tốt, luôn làm phiền Ân Yến Hành, cũng làm liên lụy Thẩm Hiểu Di.
Hóa ra, bọn họ mới là kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện này!
Tôi đột ngột đẩy cửa bước vào, ngay khoảnh khắc chạm phải ánh mắt hắn, nước mắt nóng hổi trào ra: Tại sao?”
n Yến Hành khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh:
“Tiểu Vi, em không nên nghe lén. Biết những điều này không có lợi cho việc hồi phục của em.”
“Hơn nữa tôi đã nhờ bác sĩ nước ngoài đưa ra phác đồ điều trị tốt nhất, và đích thân giúp em phục hồi chức năng, em sẽ không thực sự gặp nguy hiểm đâu.”
Tôi gần như không thể tin vào tai mình.
Hai chân tôi tê liệt, cơ bắp bị teo đi, ngay cả đi lại bình thường cũng không làm được, mà hắn nói là không sao ư?
Tôi không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không được, tôi phải chuyển viện… Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ tàn phế hoàn toàn.
Nhưng khi tôi quay người định bước đi, Cảnh vệ viên của Ân Yến Hành đã chặn đường.
n Yến Hành nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện
“Đừng làm loạn nữa, mọi người đều biết Hiểu Di là bác sĩ điều trị chính của em, đột nhiên chuyển viện, em bảo cô ấy làm sao có thể đứng vững trong giới y học sau này?”
“Cả tài liệu trên tay em cũng phải để lại, những thứ này sẽ khiến Hiểu Di bị Bệnh viện Quân khu đuổi việc.”
Hắn khẽ ra hiệu, Cảnh vệ viên lập tức tiến lên, bẻ quặt hai tay tôi ra sau.
Tôi nắm chặt báo cáo không chịu buông tay, hắn liền bẻ từng ngón tay tôi ra, từng ngón một.
Giữa tiếng xương gãy rợn người và tiếng tôi gào thét thảm thiết, Ân Yến Hành đã lấy được báo cáo.
Hắn ném thẳng báo cáo vào máy hủy giấy, động tác dứt khoát.
“Đừng làm những việc thừa thãi, ngoan nào.”