Chương 7 - Khi Tình Yêu Quay Lưng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhìn thấy trong mắt ta là sự lạnh lẽo, chế giễu không che giấu.

Tất cả phẫn nộ trong hắn cuối cùng chỉ còn lại bất lực và nhục nhã.

Hắn hiểu rất rõ, giờ đây, hắn không còn tư cách ra lệnh cho ta nữa.

Người trước mặt hắn giờ đang sở hữu một thế lực đủ để nghiền nát hắn.

Tôn nghiêm, kiêu hãnh, trước tội danh chiếm dụng quân lương – một tội chết.

Căn bản chẳng đáng một đồng.

Hắn nhắm mắt.

Khi mở ra lần nữa, giọng hắn lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào:

“Quỳ xuống.”

Thân thể Liễu Khinh Mặc cứng đờ.

Ngay sau đó, nước mắt uất ức trào ra như vỡ đê.

Nàng ta nhìn ta chằm chằm, trong mắt đầy oán hận.

Nhưng cuối cùng, vẫn phải cúi đầu, ép mình phục xuống.

Trán nàng ta nện mạnh xuống nền đá lạnh băng.

“Cộc.”

Một tiếng vang trầm đục.

Quả là dễ nghe.

Ta thưởng thức dáng vẻ chật vật của nàng ta.

Ánh mắt chuyển sang Cố Vân Tranh – mặt hắn đã tái mét – nụ cười trên môi ta lại càng sâu hơn.

“Còn ngài nữa. Ta nghe nói, năm xưa Định Viễn Hầu từng theo quân học kiếm vũ mừng thắng trận?

Ba năm thành thân, ngài chưa từng múa một lần vì ta.

Vậy hôm nay nhân thời cơ tốt, sao không biểu diễn một khúc, giúp bản chủ nhân ta khuây khoả?”

Hắn ngẩng phắt đầu, trong mắt là lửa giận ngút trời lẫn nhục nhã dâng tràn.

“Thẩm Thanh Ly, ngươi đừng có quá đáng!”

Ta thu lại ý cười, đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

“Quá đáng?”

“Cố Vân Tranh, ta làm thê tử ba năm, vì ngươi mà vét cạn Thẩm gia.

Vì ngươi mà lo liệu trên dưới, vì ngươi mà trải đường mở lối buôn bán.

Thế mà ngươi lại vì một nữ nhân tâm cơ, đuổi ta khỏi cửa.

Ngươi nói xem, ai mới là kẻ quá đáng?”

Ta phất tay.

Liễu Khinh Mặc đã khóc đến mức không thốt nổi thành tiếng, bị thị nữ kéo sang một bên.

Ánh mắt ta dừng lại trên người Cố Vân Tranh, lạnh đến thấu xương.

“Múa, ngươi không chịu múa.

Vậy thì để nữ nhân mà ngươi thương yêu nhất múa đi.

Để nàng ta nhảy khúc Khuynh Thành Vũ mà nàng vẫn lấy làm kiêu hãnh nhất ấy.

Ta muốn xem thử, vị hoa khôi năm xưa, Hầu phu nhân hôm nay, vũ điệu còn bao nhiêu phong tình?”

Thân thể Cố Vân Tranh run rẩy.

Hắn biết rõ, hắn không còn lựa chọn nào cả.

Ta không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn.

m thanh tơ lụa vang lên.

Vẫn là khúc vũ khiến nàng ta danh động kinh thành năm đó.

Nàng ta bắt đầu xoay người, nhảy múa, tay áo tung bay.

Dáng hình vẫn uyển chuyển.

Nhưng trong điệu múa không còn linh động và kiêu hãnh như xưa, chỉ còn lại sự tê liệt và nịnh nọt.

Điệu vũ từng khiến vô số nam nhân điên đảo ấy, nay bởi vì sợ hãi và nhục nhã mà trở nên gượng gạo.

Tay chân không biết đặt đâu cho phải, như một con rối vụng về.

Vũ khúc kết thúc.

Nàng ta mồ hôi đầm đìa, quỳ gối dưới đất, thở hổn hển.

Cuối cùng, ta lên tiếng, giọng lười biếng nhàn nhạt:

“Thô tục, thật chẳng bằng đầu bài của Thính Vũ Các nhà ta.”

Thân thể Liễu Khinh Mặc lập tức cứng đờ.

Ta tiếp lời:

“Nghĩ cũng phải thôi. Dù sao cũng là Hầu phu nhân rồi, còn cần gì phải khổ tâm luyện những trò lấy lòng người khác nữa chứ.”

Lời ta, chẳng khác nào một bạt tai, đánh thẳng vào mặt hai người bọn họ.

Ta ra hiệu cho Trung thúc ném một cuốn sổ dày cộp xuống trước mặt Cố Vân Tranh.

“Xem đi, Hầu gia.”

“Trong này, là toàn bộ thu chi và kế hoạch của Định Viễn Hầu phủ ba năm qua.

ngươi cho rằng mình có được danh hiệu hoàng thương, đặc quyền kinh doanh trà là nhờ bản lĩnh bản thân sao?

Là ta, dùng thương lộ và nhân mạch của Thẩm gia, từng bước từng bước vì ngươi dọn đường.

Cái gọi là thiên phú thương nghiệp của ngươi, chẳng qua chỉ là cơm ta đã nhai nát, mớm đến tận miệng mà thôi.”

Tay hắn run lên, lật mở sổ sách, nhìn thấy những nét bút quen thuộc – chính tay ta đã viết từng phương án kinh doanh.

Khuôn mặt kiêu ngạo năm xưa, rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cố Vân Tranh bước lên một bước, hạ mình đến mức thấp nhất, gần như là khẩn cầu:

“Thanh Ly…”

Ngay cả cách xưng hô cũng đổi rồi.

“Là ta sai. Là ta bị mê hoặc, là ta có mắt không tròng.

Nể tình chúng ta từng là phu thê một hồi…”

“Hồi ấy chúng ta rất yêu nhau mà…”

Hắn bắt đầu nhắc lại từng ký ức cũ, hối hận những gì đã gây ra, mong lay động lòng ta.

Nhìn bộ dạng hèn mọn của hắn, trong lòng ta chỉ có một tiếng cười lạnh.

Sớm biết có hôm nay, hà tất phải làm như trước?

Nhưng ta không lập tức trở mặt, mà cố tình tỏ ra động lòng, khẽ thở dài:

“Thôi được rồi, dù sao cũng từng là phu thê…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)