Chương 2 - Khi Tình Yêu Lại Đến
Trong ảnh là cảnh cô ta ngồi thân mật trên đùi anh.
Tự nhiên thấy thật vô vị.
Tôi dừng xe bên đường, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn rực rỡ, phía đối diện quảng trường có một cậu trai lai tóc vàng đang cho bồ câu ăn.
Thấy tôi nhìn, cậu ta cầm thức ăn cho chim, vui vẻ vẫy tay gọi.
Còn 20 phút nữa mới tới giờ hẹn với Cố Diễn Chi, anh vẫn nhắn hỏi có cần anh đến đón không.
Tôi nhắn lại “không cần”, rồi tắt máy bước về phía chàng trai.
Chơi đủ rồi trở về nhà, đã hơn 12 giờ khuya.
Cố Diễn Chi ngồi trên ghế sofa, toàn thân bao phủ bởi cơn giận.
“Em đi đâu vậy?”
Tôi trả lời đúng sự thật:
“Cho bồ câu ăn.”
Cố Diễn Chi bật dậy.
“Cho bồ câu ăn?! Anh bao trọn cả nhà hàng, từ 5 giờ chiều đợi đến lúc đóng cửa, còn em thì đi cho bồ câu ăn?!”
“Còn nữa…”
Anh tức giận ném một xấp ảnh xuống trước mặt tôi.
“Cho bồ câu ăn mà phải thân thiết như vậy sao?”
Trong ảnh là cảnh tôi cười đùa vui vẻ cùng cậu trai tóc vàng.
Tôi chỉ biết nhún vai:
“Chỉ là đùa giỡn chút thôi, anh nhất định phải suy diễn thì em cũng bó tay.”
Cảnh này… sao mà vừa nực cười vừa quen thuộc.
Hai năm trước, khi tôi cầm ảnh Cố Diễn Chi hôn Hứa Mẫn Nhiễm – do bạn thân gửi – đến hỏi anh cho rõ.
Anh cũng lạnh nhạt đáp y chang:
“Chỉ là chơi trò mạo hiểm thôi, cần gì phải tính toán đến vậy?”
Chỉ là… tôi không ngờ một người luôn điềm đạm và tự giữ như Cố Diễn Chi cũng biết chơi mấy trò nhảm nhí như vậy.
Nhưng mà, chuyện đó cũng là quá khứ rồi.
Tôi xua tay, ra hiệu không muốn nói thêm nữa.
Cố Diễn Chi siết chặt nắm đấm, rồi giận dữ ném mạnh hộp quà trên bàn xuống đất.
Một chiếc cốc lăn ra — là mẫu thủ công giới hạn mà tôi từng vất vả tìm mua.
Nhân lúc anh ra ban công hút thuốc để hạ giận, tôi vội vàng nhặt chiếc cốc lên kiểm tra kỹ.
Tặc lưỡi.
Đáng tiếc thật, mẻ mất một góc rồi.
Tôi hơi khó chịu.
Thế nên tôi quyết định — phải ra ngoài tìm lại niềm vui cho bản thân thôi.
3
Trong hội quán, tôi nhấp một ngụm rượu.
Bắt đầu kể lể đầy cảm xúc với mười tám nam người mẫu mà tôi gọi đến, thuật lại hết tiền tình hậu sự giữa tôi và Cố Diễn Chi:
Ban đầu, tôi cũng từng nghĩ Hứa Mẫn Nhiễm thật sự chỉ là “anh em” như lời Cố Diễn Chi nói.
Vì vậy, khi cô ta đứng ngay trước mặt tôi buông mấy câu đùa ám muội với Cố Diễn Chi, tôi cũng cố cười hùa.
Khi cô ta động chạm lung tung lên người anh, tôi cũng tin lời Cố Diễn Chi rằng cô ta sống ở nước ngoài quen rồi, tính cách phóng khoáng.
Chỉ là… những trò đùa của cô ta càng lúc càng quá mức, càng thêm khuyên khích, cố ý khiêu khích.
Cho đến hôm sinh nhật Cố Diễn Chi, cô ta đem đồ lót đã mặc của mình làm “quà tặng”, đặt thẳng lên giường của tôi và Cố Diễn Chi.
Tôi và anh bùng nổ trận cãi vã lớn đầu tiên.
Trong mắt tôi, hành vi đó đã vượt xa khỏi giới hạn giữa bạn bè, vô cùng xúc phạm.
Nhưng Cố Diễn Chi chỉ cau mày đầy mất kiên nhẫn, hờ hững nói:
“Cô ấy từ nhỏ đã vậy rồi, quen sống tùy hứng, anh có thể làm gì?”
Tôi nghe ra sự bao dung ẩn trong câu nói ấy, nước mắt lưng tròng cầu khẩn:
“Ít nhất… anh có thể chọn không qua lại với cô ta.”
Người trước giờ lúc nào cũng dịu dàng với tôi, nghe vậy lập tức đổi sắc mặt.
“Lê Tiên, em quá đáng lắm rồi. Em không có quyền can thiệp vào các mối quan hệ của anh!”
Giây phút đó, tôi mới hiểu, cái gọi là “chị em thân thiết” kia nặng ký hơn cả tôi — người vợ sống cùng anh năm năm.
Anh say xe rất nặng, vậy mà sẵn sàng đi chơi tàu lượn siêu tốc với cô ta, để rồi ói đến trời long đất lở.
Anh làm việc luôn nghiêm túc, vậy mà chỉ vì cô ta nói một câu, anh bỏ ngang cuộc họp quan trọng để đi cùng cô ta chờ một cơn mưa sao băng “có thể sẽ xuất hiện”.
Tôi không ngừng chất vấn, mắng mỏ, thậm chí là van xin.
Đổi lại chỉ là sự chiếu lệ ngày càng nhiều của Cố Diễn Chi, và hết lần này đến lần khác anh bỏ tôi lại.
Cãi nhau ngày càng thường xuyên.
Cảm xúc của tôi cũng càng lúc càng mất kiểm soát.
Mãi cho đến lần dữ dội nhất, tôi thậm chí đã cầm đến dao.
Tình yêu của tôi thật hèn mọn.
Ngay cả lưỡi dao tôi cũng chỉ dám hướng vào chính mình.
Khoảnh khắc chân sắp trượt ngã, chính Cố Diễn Chi đã dùng tay nắm chặt lấy lưỡi dao ấy.
Anh để mặc máu thịt nát bét, chỉ để dao không làm tôi bị thương.
Tôi mềm lòng.
Tôi tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác rằng có lẽ là tôi quá cố chấp.
Rằng Diễn Chi yêu tôi, tôi đã hiểu lầm anh và Hứa Mẫn Nhiễm.
Năm sau, lại đến sinh nhật Cố Diễn Chi, buổi tiệc tổ chức ở tầng thượng một nhà hàng trung tâm.
Trước khi đi, tôi cẩn thận đặt tờ “Thông báo mang thai” vào hộp quà, muốn dùng đứa trẻ này để hàn gắn quan hệ.