Chương 1 - Khi Tình Yêu Đụng Phải Nỗi Đau
Trước ngày đi đăng ký kết hôn, bạn trai tôi lén lút mua một căn nhà.
Anh ấy còn tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm.
Ngay cả tiền sính lễ và tiền mua bộ ba món trang sức cưới cho tôi cũng mang ra dùng hết.
Anh nói đó là để xứng với năng lực của bản thân, cũng để sau này chúng tôi có thêm một chốn an toàn để quay về.
Tôi cười, cũng bỏ ra 500 triệu và vay thêm để mua một căn hộ chung cư.
Nhưng khi biết chuyện, bạn trai tôi lại nổi trận lôi đình.
…
1
“Bé yêu, em có thể cho anh mượn chút tiền không? Tháng này anh hơi kẹt.”
Tin nhắn của bạn trai tôi – Hứa Hằng – bật lên.
“Anh vừa lãnh lương mà?” Tôi ngạc nhiên gõ lại.
Hứa Hằng làm lập trình viên ở một công ty lớn.
Lương tháng gần 15 triệu, mà giờ mới giữa tháng, vừa nhận lương xong.
Sao lại mở miệng mượn tiền tôi?
“Bé yêu ơi, anh mua nhà rồi, sau này tụi mình có tổ ấm riêng rồi đó!”
Ngay sau đó, anh ấy còn gửi kèm một tấm ảnh.
Tôi bấm vào xem rõ hơn, suýt nữa thì tức đến thổ huyết.
Tên Hứa Hằng này, lại dám tự ý đi mua một căn hộ ba phòng ngủ rộng 120 mét vuông mà không nói với tôi một lời nào.
Giá tổng cộng là bốn tỷ, anh ấy đã trả trước một nửa, mỗi tháng trả góp 9 triệu rưỡi.
Mua nhà là chuyện tốt, nhưng chọn ngay lúc này để mua, anh ta rốt cuộc đang toan tính cái gì?
Hồi đó tôi quen Hứa Hằng qua một buổi xem mắt.
Tôi vẫn luôn nghĩ tình cảm của chúng tôi rất ổn định.
Cả hai bằng tuổi, tôi làm thiết kế, anh ấy làm lập trình viên.
Dù ngành nghề khác nhau, nhưng hai đứa lại có rất nhiều sở thích chung.
Tôi từng nghĩ Hứa Hằng là người chu đáo, biết quan tâm.
Thế là dần dần, chúng tôi xác định mối quan hệ yêu đương.
Vì cả hai cũng không còn trẻ nữa, năm nay đã 28 tuổi rồi.
Một tháng trước, hai bên gia đình đã gặp mặt nhau.
Thỏa thuận tiền sính lễ là 120 triệu, tiền ba món trang sức là 50 triệu.
Lễ cưới được ấn định vào giữa tháng sau.
Hôm nay là thứ Năm, ngày mai là ngày hoàng đạo.
Chúng tôi đã bàn nhau sẽ xin nghỉ nửa buổi, đi đăng ký kết hôn.
Vậy mà vào lúc này, Hứa Hằng lại âm thầm đi mua nhà, ai nhìn vào cũng thấy rõ ý đồ.
“Thế còn tiền sính lễ với ba món trang sức thì sao?” Tôi lập tức gửi một tin nhắn.
“Bé yêu ơi, đến tiền ăn tháng này anh còn phải mượn em, lấy đâu ra tiền làm mấy chuyện khác nữa?”
“Anh mua nhà cũng là nghĩ cho tương lai của hai đứa mình mà, có nhà rồi, mấy khoản nhỏ khác từ từ kiếm lại được!”
“Với lại, bé yêu đâu phải người mê vật chất, mình cắt luôn sính lễ với ba món trang sức đi, lễ cưới cũng làm đơn giản thôi. Không thì mình làm đám cưới kết hợp du lịch, em chẳng phải vẫn muốn đi chơi sao?”
Hứa Hằng nhắn liền một lúc mấy tin.
Cái cách tính toán chi li của anh ta như thể từng viên bi trong bàn tính sắp bật ra khỏi màn hình.
Mua nhà – chuyện hệ trọng như vậy, mà anh ta chẳng buồn bàn bạc với tôi, tự tiện quyết định một mình.
Mà căn nhà đó, rõ ràng sẽ trở thành tài sản trước hôn nhân.
Với mức lương 15 triệu mỗi tháng, sau khi trả góp nhà thì chỉ vừa đủ tiêu vặt cho bản thân.
Giờ còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu mượn tiền sinh hoạt từ tôi.
Vậy sau khi cưới, chẳng phải mọi chi phí lớn nhỏ đều đổ lên đầu tôi sao?
Chưa kể, anh ta còn quay ngược lại trách móc tôi, nói tôi đòi hỏi sính lễ là mê vật chất?
Thậm chí để tiết kiệm tiền, còn muốn bỏ luôn tiệc cưới, kéo tôi đi du lịch rồi gọi đó là kết hôn?
Nhắc đến du lịch, tôi chợt nhớ tới một chuyện…
Lúc vừa xác định quan hệ yêu đương với Hứa Hằng, tôi vừa kết thúc một công việc.
Vì vậy, tôi đề nghị hai đứa đi du lịch một chuyến.
Nhưng Hứa Hằng lại bảo vé máy bay đắt, rồi lại chê giá khách sạn mùa cao điểm quá cao.
Dù cuối cùng vẫn đi được, nhưng suốt cả chuyến đi anh ấy cứ cau có không vui.
Tôi phải chịu 70% chi phí chuyến đi thì sắc mặt anh ta mới dịu lại đôi chút.
Tôi từng nghĩ Hứa Hằng chỉ là kiểu người tiết kiệm, còn tôi thì quen tiêu xài thoải mái, nên thấy anh ấy sống như vậy cũng tốt.
Nhưng sau này tôi phát hiện, mỗi lần anh mua đồ chơi game, toàn chi đến mấy chục triệu.
Lúc đó tôi mới hiểu, anh ta không phải tiếc tiền, cũng chẳng phải tiết kiệm.
Mà là ích kỷ.
2
“Bé yêu, sao không trả lời? Chẳng lẽ em tiếc cả 2 triệu không muốn cho anh mượn?”
Tin nhắn của Hứa Hằng liên tục gửi đến.
Xem ra anh ta thật sự rỗng túi rồi.
“Hứa Hằng, anh mua nhà lúc này là có ý gì? Muốn biến hết tài sản thành của riêng trước hôn nhân à?” Tôi buột miệng hỏi, nghĩ gì nói nấy.
Không ngờ, câu này như châm ngòi nổ, làm Hứa Hằng bùng nổ luôn.
“Tài sản trước hôn nhân cái gì! Dư Điềm Điềm, em nói vậy đúng là quá phũ phàng rồi! Cả nhà anh gom góp mới đủ tiền đặt cọc, vốn định cho em một bất ngờ, ai ngờ em lại quay sang trách móc, thật là làm tổn thương người ta quá!”
Hứa Hằng bắt đầu tỏ ra đáng thương.
Gia cảnh anh ta bình thường, bố mẹ đều đã nghỉ hưu, sức khỏe không tốt.
Anh còn có một chị gái, cũng đã lập gia đình trong thành phố.
Chắc lần này mua nhà còn phải vay mượn cả chị gái.