Chương 8 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Hợp Đồng
16
Gặp Mạnh Tinh Trần là chuyện mà Giang Dã cho là duyên số.
Hồi đó anh cãi nhau với gia đình, một mình bỏ đi du lịch.
Ở chân núi tuyết Kura Gang, anh gặp một cô gái cũng đang đi bộ một mình.
Cô gái ấy không quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại càng nhìn càng thu hút. Ít nhất là khiến anh không nhịn được liếc thêm vài lần.
Cho đến khi… anh nghe thấy cô hét lên về phía núi tuyết: “Mẹ kiếp! Tao không cam lòng!!”
Lúc ấy anh đã định đi tiếp, nhưng nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Quay đầu lại tìm người, đúng lúc cô gái ấy lướt ngang qua mùi nước hoa thanh mát dịu nhẹ trên người cô, giống hệt đóa tuyết liên trên đỉnh núi.
Giang Dã như mất hồn, bước chân cũng bất giác đuổi theo: “Chào em…”
Không ngờ, lần đầu tiên chủ động bắt chuyện trong đời lại bị từ chối phũ:
Cô kéo chiếc khăn đa năng lên che mặt, lạnh lùng buông một câu: “Ly dị, có con.”
Gặp lại lần nữa là ở quán bar. Anh thấy “bà mẹ đơn thân từng ly hôn” ấy đang ngồi trên ghế cao, cất giọng hát.
Giọng hát của cô đặc biệt lắm — giống như rượu ngọt, không quá nồng nhưng khiến người ta say lâu.
Giang Dã rất hiếm khi chủ động tìm hiểu một cô gái.
Nhưng càng điều tra càng chẳng thấy dấu vết nào của “ly hôn, có con” cả.
Vậy mà anh lại không dám tới gần nữa. Chỉ thường xuyên đến quán bar, ngồi yên dưới sân khấu nghe cô hát.
Cô hát hay, người lại xinh. Tất nhiên không thiếu mấy tên khốn lẳng lơ tay chân không sạch sẽ.
Thế là anh đi theo, dạy dỗ mấy tên đó một trận.
Lâu lắm không ra tay, lại còn uống chút rượu, nên xuống tay hơi nặng. Đến lúc nhận ra thì thấy cô đang đứng một bên, ánh mắt sững sờ.
Giang Dã thu lại sắc mặt, kéo cô rời khỏi quán bar.
Thật ra anh không vội. Anh có thời gian để từ từ hiểu về cô gái này.
Nhưng nhà họ Giang thì không.
Họ đã chuẩn bị sẵn một cuộc hôn nhân, cả nhà hài lòng, mẹ anh càng hài lòng — chỉ trừ anh.
Bởi vì… anh muốn được chọn người mình yêu.
Vì vậy, anh thuận theo sở thích của cô, thẳng thắn dùng tiền để “đập” vào Mạnh Tinh Trần.
Nào ngờ cô gái ấy lại có tính cách rất mạnh mẽ, gan cũng to, lập tức đồng ý ngay tại chỗ.
Làm anh nhất thời đơ người, không kịp phản ứng.
Một nước đi này, anh vừa cưới được người mình thích, lại vừa chơi một vố vào mặt nhà họ Giang.
Một mũi tên trúng hai đích, Giang Dã đắc ý không thôi.
Chỉ có điều… Trừ trái tim thật lòng của Mạnh Tinh Trần, anh cứ ngỡ mình đã nắm trong tay tất cả.
Anh từng nghĩ rằng họ còn cả đời ở phía trước, thời gian thừa mứa để anh từ từ chạm đến trái tim cô.
Nhưng cuộc đời đâu dài như anh tưởng.
Dây chuyền tài chính nhà họ Giang bị đứt. Gia tộc vốn đã lung lay từ lâu rơi thẳng xuống vực thẳm.
Nực cười ở chỗ — Cách duy nhất để cứu Giang gia lại là… hy sinh tình yêu và cuộc hôn nhân của anh.
Cha anh chỉ vào mặt anh, mắng to: “Không có nhà họ Giang, mày chẳng là cái thá gì!”
Chẳng bao lâu sau, công ty công nghệ do anh sáng lập phá sản. Không phải vì đầu tư thất bại, mà vì chính nhà họ Giang giở trò sau lưng.
Cha mẹ anh, để ép buộc anh, đã đích thân hủy hoại từng viên gạch mà anh cố gắng dựng lên.
Giống hệt hồi bé, khi anh đang chăm chỉ xếp thành một tòa lâu đài bằng lego, thì mẹ anh đến đạp đổ nó, lạnh lùng nói:
“Đây là hình phạt vì con trốn luyện đàn.”
Không sao cả. Anh từng nghĩ mình có thể làm lại từ đầu.
Nhưng mẹ anh lại nắm đúng điểm yếu chí mạng: “Công ty sập có thể xây lại.
Vậy nếu Mạnh Tinh Trần xảy ra chuyện thì sao?”
Không. Anh không thể lấy cô ra làm quân cờ cá cược.
Người nhà họ Giang đều là lũ điên.
Mà kẻ điên thì chuyện gì cũng dám làm.
Thế nhưng Giang Dã lại không cam tâm.
Anh luôn cho rằng mình vẫn có thể cố gắng, vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Kết quả chưa qua được mấy ngày, Mạnh Tinh Trần bị xe điện tông phải. Chân bị khâu năm mũi.
Giang Dã biết — Đó là “lời nhắc nhở” từ Giang gia. Cũng là cảnh cáo, là tối hậu thư.
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Được.”
Cũng giống như cái ngày anh cầu hôn cô — Cô đồng ý dứt khoát, không hề chần chừ.
Nhưng rõ ràng là anh chủ động đề nghị, mà Giang Dã lại hy vọng cô sẽ do dự một chút, đau lòng một chút, thậm chí hỏi anh tại sao?” cũng được… Chỉ cần không phải cái vẻ thản nhiên như thể chưa từng yêu.
Có lúc anh thật sự muốn xé toạc gương mặt xinh đẹp kia, xem thử dưới lớp da đó… ngoài tình yêu với tiền, có từng có chút tình cảm nào dành cho anh không?
17
Hôm đính hôn, anh biết chắc chắn cô sẽ thấy tin trên mạng.
Đêm đó, anh lái xe đến dưới nhà cô, nhìn chằm chằm lên khung cửa sổ không bật đèn suốt cả một đêm.
Hôm sau, tại một buổi tiệc rượu, anh vô tình nghe một kẻ ngà ngà say lỡ lời:
“Nghe nói Mạnh Tinh Trần sau khi ly hôn thì dính líu với Đường Yến rồi.”
“Tôi nói thật, trong cái giới này, cưới vợ thì phải tìm người môn đăng hộ đối.
Chứ mấy đứa con gái ham tiền thì trong mắt chỉ toàn là tiền thôi.”
Giang Dã bật cười lạnh, đập vỡ ly rượu, xông lên đè tên đó xuống đánh một trận tơi bời.
Đến khi những người khác kịp phản ứng, chạy đến kéo hai người ra, tên kia vẫn không cam lòng, lầm bầm:
“Tôi nói sai gì chứ?
Tôi tận mắt thấy cô ta ngồi trong xe của Đường Yến đấy!”
Giang Dã rời khỏi buổi tiệc, vừa đi về phía bãi đậu xe, vừa bấm điện thoại gọi cho Đường Yến:
“Cậu có thích Mạnh Tinh Trần không?”
Đầu dây bên kia, Đường Yến im lặng một lúc, chỉ nói: “Vài hôm nữa tôi sẽ sang nước ngoài tu nghiệp.
Cô ấy sẽ đi cùng tôi.”
Giang Dã ném điện thoại đi, đá mạnh vào cửa xe, hận không thể đập nát cả thế giới trước mắt.
Nhưng anh không có tư cách trách ai cả.
Có lần, anh đút tay vào túi, lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Đi đường cẩn thận.”
18
Thêm vài ngày nữa trôi qua thế giới của anh đã không còn cô gái ấy nữa.
Lúc đầu, anh vẫn thường loanh quanh dưới lầu nhà cô, cứ ngồi một đêm rồi lại một đêm, chỉ mong có thể thấy ngọn đèn nơi cửa sổ bật sáng.
Nhưng hết đêm này qua đêm khác, cuối cùng anh cũng phải chấp nhận —
Cô gái của anh đã rời đi. Đã đi cùng Đường Yến rồi.
Giang Dã nghĩ… Anh sinh ra đã ngỗ nghịch, cả đời chống lại nhà họ Giang, vậy mà cuối cùng… vẫn trở thành con rối ngoan ngoãn trong tay họ.
Thôi vậy. Cứ thế đi.
Nửa năm sau, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi quốc tế từ Đường Yến:
“Mạnh Tinh Trần bệnh rồi.
Cậu đến gặp cô ấy đi.”
Là bệnh gì, khiến anh ta phải dùng giọng điệu như thế để nói ra lời như thế?
“Giang Dã… có lẽ cậu phải nhanh lên.”
Anh lập tức lên đường, đi rất nhanh.
Giang Dã bỏ lại mọi thứ sau lưng, chỉ để kịp gặp lại cô gái của mình một lần nữa.
Nhưng vẫn là… quá muộn.
Đóa tuyết liên xinh đẹp thuở nào, giờ đã khô héo, gầy trơ xương dưới ánh nắng nhạt.
19
Nửa tháng sau, trên cầu vượt sông lớn xảy ra một vụ tai nạn giao thông.
Cậu ấm nhà họ Giang — say rượu lái xe, lao thẳng xe xuống sông cùng với chính mình.
Không ai biết… hôm ấy là ngày anh và Mạnh Tinh Trần từng gặp nhau lần đầu.
Anh chỉ là… đi gặp lại cô gái của anh mà thôi.