Chương 4 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Hợp Đồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Người bị bệnh… là tôi.

Tôi ngất xỉu trong nhà, suýt làm bố tôi – người đang đến đưa cơm – sợ chết khiếp.

Tôi mặc đồ bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh.

Anh ngồi bên cạnh, bận rộn mở từng lớp hộp giữ nhiệt:

“Bố nấu cháo rồi, vị hơi nhạt chút, con cố gắng ăn một ít nhé…”

“Tựa lưng thế này có thoải mái không? Có cần chỉnh cao thêm chút nữa không?”

“Con muốn ăn gì cứ nói với bố, lát nữa bố hỏi bác sĩ xem có được ăn không…”

Đã rất lâu rồi, bố mới lại kiên nhẫn, hiền hòa nói với tôi nhiều như thế.

Đến khi ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, im lặng một lúc, rồi nghẹn ngào nói:

“Mẹ con cũng ra đi vì căn bệnh này… Không ngờ giờ đến con…”

Mẹ tôi mất vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Ông ngoại tôi cũng vậy.

Căn bệnh này di truyền đến tôi, e rằng tôi cũng không sống được bao lâu.

Nhưng tôi chỉ có thể cười, an ủi ông: “Bây giờ y học hiện đại lắm rồi, chỉ cần điều trị tốt, bác sĩ nói vẫn có thể sống bình thường.

Biết đâu con còn sống lâu hơn bố ấy chứ.”

Ông thở dài, hỏi tôi: “Có phải… con đã biết từ sớm rồi không?

Năm đó lấy Giang Dã… cũng là vì chuyện này phải không?”

Đúng vậy.

Để điều trị, tôi cần một số tiền rất lớn.

Chỉ dựa vào việc vẽ tranh hay đi hát không thể nào đủ.

Đúng lúc đó, Giang Dã tìm đến tôi.

Anh là quý nhân của tôi. Là cái cọc cứu mạng trong lúc tôi đang chìm.

Nhưng tôi kết hôn với anh, không chỉ vì tiền.

Có lẽ anh không nhớ — lần đầu chúng tôi gặp nhau không phải là cái lần anh tưởng. Lúc đó còn sớm hơn.

Hôm ấy, sau khi hát xong, tôi bị một gã say rượu bám theo. Gã to cao, hung dữ, đòi xin số không được thì thô bạo kéo tay tôi:

“Không phải loại ra ngoài kiếm tiền sao? Giả thanh cao làm gì! Ông đây để mắt tới cô là phúc của cô đấy!”

Tôi giận đến run cả người, cố vùng vẫy: “Buông tay! Anh còn không buông tôi báo cảnh sát đấy!”

Gã cười đểu rồi lôi tôi vào một phòng VIP vắng người: “Không dạy dỗ một trận thì mày chẳng biết trời cao đất dày là gì!”

Đúng lúc đó, một tiếng bật lửa vang lên, lửa lóe lên từ góc tối.

Giang Dã tựa lưng vào tường, một tay đút túi, tay kia nghịch bật lửa, ánh mắt vừa cợt nhả vừa lạnh lùng:

“Anh bạn, dưa ép thì không ngọt đâu. Cô gái người ta đã nói không rồi.”

“Liên quan rắm gì đến mày? Cút!”

Anh đứng thẳng người, ngẩng cằm kiêu ngạo: “Chuyện này, tôi quản đấy.”

Đêm hôm đó, Giang Dã đánh cho tên đó một trận, kéo tôi rời khỏi quán bar, còn gọi taxi cho tôi:

“Mau về nhà đi.”

Tôi bám cửa xe, lo lắng nhìn anh, do dự nói: “Tên đó… có sao không? Nếu cần làm chứng tôi có thể ở lại…”

Giang Dã mỉm cười châm thuốc, khói thuốc lượn lờ, giọng anh lười nhác vang lên: “Yên tâm, tôi sẽ để nó sống.”

Anh hùng cứu mỹ nhân — đúng là một tình tiết cũ rích.

Nhưng đêm đó, trái tim tôi thực sự rung động.

Từ đó trở đi, chỉ cần anh xuất hiện dưới sân khấu, tôi đều có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là, anh dường như không nhớ đến cô gái từng được anh cứu hôm đó.

Lần gặp lại, trong mắt anh chỉ còn là xa lạ.

Ấy vậy mà anh lại nói với tôi: “Em hát không tệ, nhìn cũng vừa mắt. Có muốn kết hôn với tôi để đối phó gia đình không?”

Khi đó, tôi đã biết anh là ai.

Anh là con trai tập đoàn bất động sản, là doanh nhân trẻ thành đạt, là nam thần độc thân nổi tiếng trong giới.

Tôi và anh, vốn ở hai đầu thế giới. Nhưng từ khoảnh khắc đó, lại có một điểm giao nhau.

“Được thôi.”

Người tôi không dám chạm đến, cuối cùng lại trở thành bí mật không thể nói ra trong tim.

10

Giang Dã lại lên báo. Nhưng lần này là vì… kết hôn.

Đối tượng kết hôn không phải là Bạch Nguyệt Quang của anh.

Theo như báo đưa, cô gái kia là tiểu thư nhà giàu, môn đăng hộ đối.

Hôm sau, tôi gặp lại Hạ Vãn Ý trong bệnh viện.

Cô khoác tay một người đàn ông lịch lãm, mặt mày rạng rỡ, vừa từ khoa sản bước ra.

“Mạnh tiểu thư?”

Tôi gật đầu, bước tránh sang một bên. Nhưng cô lại đuổi theo sau:

“Mạnh tiểu thư, có thể nói chuyện chút không?”

Hai người chúng tôi ngồi ở ghế dài dưới tòa nhà bệnh viện.

Cô khẽ vuốt bụng, vẻ kiêu ngạo rực rỡ ngày nào đã dịu đi, thay vào đó là sự dịu dàng của một người mẹ:

“Tôi có thai rồi. Đám cưới tổ chức vào tháng sau.”

Tôi gật đầu, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng cô.”

Cô vén tóc ra sau tai, nghiêng đầu nhìn tôi: “Cô dường như không ngạc nhiên lắm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)