Chương 10 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Bình Phong

Tại sao lại thành ra thế này?

Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?

Lạc Thiếu Thần như một con thú bị nhốt trong cũi, phát ra tiếng gầm đầy đau đớn.

Bóng đêm dày đặc. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.

Anh cẩn thận cất lại tất cả mọi thứ vào hộp, rồi đặt nó vào két sắt, sau đó gọi cho trợ lý:

“Giúp tôi tra xem A Cẩn rốt cuộc đã đi đâu. Nếu tra không ra… thì khỏi cần làm nữa.”

Lúc này, trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất — phải tìm bằng được Tô Mộc Cẩn, quỳ xuống xin lỗi cô, cầu xin sự tha thứ.

“Vâng… nhưng mà Lạc tổng, anh vẫn nên quay lại công ty một chuyến. Tình hình bây giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, cả công ty rối tung cả lên rồi…”

Trái tim Lạc Thiếu Thần như chìm hẳn xuống đáy đại dương.

Vì những sự việc xảy ra trong buổi họp báo niêm yết, cổ phiếu của Tập đoàn Lạc thị lao dốc không phanh. Các nhà đầu tư đồng loạt rút vốn, hàng loạt ngành kinh doanh sụp đổ chỉ sau một đêm, toàn bộ Lạc thị lâm vào khủng hoảng.

Dù Lạc Thiếu Thần cố gắng xoay chuyển tình thế, thế nhưng sức mạnh tài chính của Lạc thị vẫn chịu đòn nặng nề, từ một “huyền thoại thương trường” rơi thẳng khỏi bục vinh quang.

Do phải tiết kiệm chi phí, trụ sở Lạc thị buộc phải rút khỏi tòa cao ốc đắt đỏ nhất trung tâm thành phố.

Ngoài ô cửa kính, ánh đèn rực rỡ vẫn như ngày nào — không khác gì buổi tối đầu tiên anh và Tô Mộc Cẩn đứng ở đây cùng nhau.

“A Cẩn, nếu một ngày nào đó anh mất tất cả, không còn là chủ của tòa nhà này nữa… em sẽ thế nào?”

“Thì em sẽ ở bên anh, cùng anh làm lại từ đầu.”

Ánh mắt kiên định của cô dường như vẫn hiện hữu trước mắt anh.

Khi ấy cô tin tưởng và ngưỡng mộ anh đến thế.

Lạc Thiếu Thần gần như không hề nghi ngờ rằng nếu Tô Mộc Cẩn vẫn còn ở bên anh lúc này, cô chắc chắn sẽ cùng anh vượt qua tất cả.

“A Cẩn, em đang ở đâu? Anh thật sự cần em… Em quay về bên anh có được không?”

Nhưng thứ đáp lại anh, chỉ là khoảng không lạnh lẽo.

Trái tim anh lại nhói lên một cái, rồi loạng choạng bước ra khỏi văn phòng.

Phải đến một tuần sau, anh mới ổn định được tình hình của công ty. Trong khoảng thời gian đó, anh dốc toàn lực để tìm kiếm tung tích của Tô Mộc Cẩn — nhưng hoàn toàn không có manh mối nào.

Tựa như có người cố tình giấu cô khỏi thế giới này.

Anh cáu kỉnh mở điện thoại, màn hình ngập tràn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Lạc Khả Hân.

Hai hàng lông mày của anh nhíu lại, lạnh buốt.

Từ sau khi Tô Mộc Cẩn biến mất, Lạc Thiếu Thần trở nên lạnh nhạt hẳn với Lạc Khả Hân, đã mấy ngày rồi anh không đến thăm cô ta.

Dường như cảm nhận được sự thay đổi này, Lạc Khả Hân lại càng bám riết không buông.

Chuông điện thoại lại vang lên.

“Chồng à, trên mạng toàn là người mắng chúng ta, em thật sự rất buồn, bụng em cũng đau lắm… anh có thể đến bên em một lát không?”

Giọng điệu ẻo lả của Lạc Khả Hân vang trong tai Lạc Thiếu Thần lại trở nên chối tai vô cùng.

Anh vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến một Lạc Khả Hân yếu đuối đang hoảng loạn vì chuyện bị bại lộ, thậm chí có thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, cuối cùng anh vẫn mềm lòng đồng ý.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con phố vắng vẻ không một bóng người.

Bỗng anh nhớ đến dáng vẻ Tô Mộc Cẩn từng mỏi mòn chờ đợi mình trong căn nhà ấy, tim bỗng co thắt lại từng hồi.

Ở bên kia, sau khi biết tin Tô Mộc Cẩn đã rời đi, Lạc Khả Hân gần như mừng đến phát điên.

“Ha, Tô Mộc Cẩn, tôi đã nói cô không phải đối thủ của tôi rồi mà. Cút càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ quay lại!”

Cô ta soi gương nở nụ cười độc ác, vừa huýt sáo vừa thay nội y gợi cảm, tô son đỏ rực.

Đây là hình ảnh mà Lạc Thiếu Thần yêu thích nhất — mỗi lần như vậy, hai người thường cuồng nhiệt suốt mấy ngày mấy đêm không dứt.

Khi Lạc Thiếu Thần đẩy cửa phòng bước vào, Lạc Khả Hân lập tức uốn éo nhào tới như một con rắn nước.

Đầu ngón tay cô ta lướt nhẹ qua yết hầu của anh, đôi môi đỏ hé mở, đầy khiêu khích.

Nhưng Lạc Thiếu Thần lại thản nhiên đẩy cô ta ra:

“Đau bụng thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt.”

Lạc Khả Hân sửng sốt. Bình thường anh ta mê mẩn thân thể cô ta đến phát cuồng, đâu cần cô phải chủ động. Sao hôm nay lại khác thường như vậy?

Bản năng phụ nữ khiến cô ta bất an, nên lại tiến sát thêm một lần nữa.

“Chồng à, em nhớ anh lắm… Bây giờ thai đã ổn định rồi, anh không cần phải cẩn thận đến thế nữa đâu.”

Lạc Thiếu Thần né tránh nụ hôn của cô ta, lạnh lùng quát:

“Nếu cô thèm đến thế thì tự đi tìm một cái gậy mà dùng!”

Lạc Khả Hân lập tức im bặt.

Cô ta cố tỏ ra đáng thương như thường lệ, nhưng lần này Lạc Thiếu Thần thậm chí không buồn nhìn.

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi phải về công ty làm thêm giờ.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Lạc Khả Hân tức đến mức siết chặt nắm tay.

Lạc Thiếu Thần vừa rời khỏi biệt thự mới chợt nhớ ra mình để quên chìa khóa xe trong phòng, đành quay lại lấy.

Khi anh sắp đẩy cửa bước vào, thì lời nói bên trong khiến bước chân anh khựng lại.

“Chuyển thêm năm triệu nữa đi, tôi đảm bảo bí mật về đứa con trong bụng cô sẽ không có người thứ ba biết.”

Giọng đàn ông phía đầu dây bên kia vừa huýt sáo vừa cười cợt.

“Đây là lần cuối, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa. Nếu anh dám hé lộ chuyện này cho ai, hậu quả anh biết rồi đấy.”

Lạc Khả Hân không còn vẻ nhu mì thường ngày, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

“Dĩ nhiên rồi, sau này cô chính là Lạc phu nhân, đứa bé là người thừa kế tương lai của Lạc thị. Tôi là bố nó còn mừng không kịp, sao nỡ làm lộ chuyện của hai người chứ?”

“Nghĩ đến việc Lạc Thiếu Thần ngu ngốc đến mức coi đứa bé là báu vật, tôi thấy buồn cười chết đi được.”

“Nếu hắn biết cô đang lừa hắn thảm hại thế nào, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lạc Khả Hân đã biến đổi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)