Chương 6 - Khi Tình Yêu Biến Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh gạt mạnh tay cô ta, gần như bỏ chạy khỏi hội trường.

Khi trở về công ty, cảnh tượng trước mắt khiến tim anh chìm hẳn xuống đáy vực.

Khu văn phòng vắng tanh, một nửa chỗ ngồi trống không.

Những nhân viên còn lại tụ tập bàn tán, vừa thấy anh bước vào liền tản đi như chim vỡ tổ.

“Lục tổng…”

Trợ lý run rẩy đưa cho anh một xấp đơn từ chức dày cộp: “Nhóm nòng cốt… đều nghỉ việc cả rồi… Tôi cũng…”

Lục Thư Dẫn nhìn những chiếc bàn làm việc giờ trống trơn, bên trên rải rác đầy những bản in ảnh chụp từ bản PPT hôm trước.

Thậm chí, những bức ảnh thân mật giữa anh và Lưu Nghệ Ninh còn bị cắt ghép thành meme, lan truyền khắp các hội nhóm trong ngành.

“Lục tổng, ngân hàng vừa gọi đến.”

Giám đốc tài chính đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề: “Tất cả các ngân hàng đang gấp rút thu hồi khoản vay. Nếu tuần sau không trả đủ thì…”

Lục Thư Dẫn đập mạnh một cú lên bàn: “Cầm cố tài sản! Đem nhà cưới ra…”

“Đã bị phong tỏa rồi.”

Giọng giám đốc tài chính trầm xuống: “Tòa vừa ban hành lệnh. Vì đó là tài sản chung của vợ chồng…”

Lục Thư Dẫn lập tức gọi điện cho tôi một cách điên cuồng.

Vẫn không thể liên lạc.

Anh lái xe đến mọi nơi tôi có thể đến.

Nhưng không có kết quả.

Cuối cùng, anh dừng xe trước ngôi nhà từng gọi là “tổ ấm”, nhìn chằm chằm vào những khung cửa tối đen không một ánh đèn.

Lần đầu tiên, anh thực sự nhận ra — tôi đã rời đi. Thật rồi.

Cơn phẫn nộ vì bị “đâm sau lưng” khiến anh lập tức lái xe đến nhà của thám tử quen thuộc.

Anh ném lên bàn một tấm séc, gào lên: “Điều tra! Điều tra cho tôi xem cô ta rốt cuộc dựa vào ai! Vì sao các khách hàng lại đồng loạt cắt hợp đồng?”

“Bao nhiêu tiền thì cứ viết, tôi chỉ cần sự thật!”

Ba ngày sau, thám tử gửi bản báo cáo sơ bộ.

Tất cả dấu vết đều dẫn về một gia tộc tài chính lâu đời ở F quốc — nhà họ Cố.

Lục Thư Dẫn lập tức nhớ lại lời tôi từng nhắc thoáng qua về gia đình bên ngoại. Toàn thân anh lạnh toát.

Khi anh lật đến phần hồ sơ y tế về lần tôi sảy thai và tự sát, gương mặt anh méo mó vì đau đớn.

Và khi anh nhìn thấy chứng cứ Lưu Nghệ Ninh tráo thuốc bổ của tôi thành thuốc tránh thai rẻ tiền, cuối cùng cũng hiểu — tôi chưa từng không muốn sinh con cho anh.

Cảm giác hối hận như thủy triều nhấn chìm anh, nhưng xen lẫn trong đó là cơn giận tột độ vì bị Lưu Nghệ Ninh lừa gạt suốt thời gian dài.

Anh nắm chặt chìa khóa xe, lao thẳng đến căn biệt thự đã từng là quà sinh nhật anh tặng cho Lưu Nghệ Ninh.

Vừa định mở cửa, bên trong đã vang lên tiếng khóc của cô ta: “Em không phải tiểu tam! Bọn

em là tình yêu đích thực! Lục tổng và cô ta ly hôn từ lâu rồi, chỉ là cô ta cứ bám lấy Lục tổng không chịu buông tay thôi…”

“Họ ly hôn vì sao à? Tất nhiên là vì cô ta ngoại tình chứ sao! Lục tổng vì nể tình cũ nên mới

không nói gì. Ai ngờ cô ta thấy Lục tổng càng ngày càng thành đạt thì lại quay về muốn chia tài sản. Vì Lục tổng không đồng ý nên cô ta mới dựng chuyện vu oan cho em với anh!”

Lưu Nghệ Ninh vốn thích livestream, lại có lượng người hâm mộ lớn.

Giờ để cứu vãn hình ảnh, cô ta càng diễn hết sức.

Nhưng ở ngoài cửa, Lục Thư Dẫn nghe mà như bị sét đánh.

Anh cuối cùng cũng hiểu — mình đã bị một người đàn bà biết lật trắng thành đen như thế lừa gạt đến mức nào.

Nếu không phải vì cô ta tiêm vào đầu anh đủ thứ quan điểm méo mó như: “Phụ nữ đã kết

hôn thì phải độc lập”, “Chiều vợ quá sẽ thành gánh nặng”, “Nếu cứ để yên, anh sẽ bị Cố

Ngữ Nhược hút cạn máu đến chết”… thì anh đâu dễ bị thứ ‘giả vờ độc lập’ của cô ta mê hoặc như vậy.

Nghĩ đến đây, anh giận đến run người, lập tức đạp cửa xông vào —

7

Lưu Nghệ Ninh nghe thấy tiếng động, lập tức lao tới ôm anh: “anh Dẫn! Anh mau giải thích

với họ đi! Anh và cô Cố đã ly hôn lâu rồi rồi mà! Nếu không bọn họ sẽ tiếp tục công kích em mất!”

Cô ta không ngừng nháy mắt cầu khẩn, còn ghé sát tai anh thì thầm làm nũng: “anh Dẫn… em diễn có hay không?”

Vừa nói, tay cô ta vừa vuốt ve xuống bụng dưới, dịu dàng nói: “Em có thể sẽ…”

“Bao giờ anh cưới em? Em có thai rồi, là con của anh mà…”

Lục Thư Dẫn vung tay tát thẳng một cái.

“Cô lừa tôi! Chính cô đã tráo thuốc của cô ấy, khiến cô ấy không thể mang thai!”

Giọng anh không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Lưu Nghệ Ninh sững người trong chốc lát, vội vã tắt buổi livestream, sau đó nũng nịu lên tiếng:

“anh Dẫn, có phải là Cố Ngữ Nhược nói gì với anh rồi không? Chính cô ta đã hại chúng ta thảm thế này, anh đừng tin lời cô ta! Cô ta muốn bôi nhọ em nên…”

“Tôi đã tra hồ sơ bệnh viện rồi!”

Lục Thư Dẫn không muốn bị dắt mũi thêm nữa. Anh trực tiếp đưa tay bóp cổ cô ta:

“Chứng cứ rành rành, cô còn không chịu nhận chính cô là người khiến Nhược Nhược

không thể có con? Cô có biết vì muốn sinh con cho tôi, cô ấy đã chịu khổ đến thế nào

không? Cuối cùng, vất vả lắm mới mang thai lại còn sảy mất — tất cả là do con tiện nhân cô gây ra!”

Lưu Nghệ Ninh bị ánh mắt điên loạn của anh dọa cho phát hoảng, cuối cùng cũng phải thừa nhận: “anh Dẫn, là vì em yêu anh quá mà, em chỉ là…”

Nhưng Lục Thư Dẫn đã không còn tin vào bất kỳ câu “tình cảm” nào nữa.

Anh siết tay chặt hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)