Chương 2 - Khi Tiếng Lòng Tiết Lộ Bí Mật
Cô vội vã dùng thủ ngữ ra hiệu, mồ hôi lấm tấm trên trán, môi cũng trắng bệch đi vài phần.
Cùng lúc đó, tiếng lòng của cô lại vang lên:
“Chị gái, chị thật độc ác, gấp gáp muốn đuổi em đi, là vì sợ em vạch trần bộ mặt thật và âm mưu đen tối của chị sao?”
2.
Tôi nắm chặt cổ tay Kỷ Tiên Tiên.
Giờ tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn tống khứ cô ta ra khỏi nhà. Anh trai thấy thế liền bước tới định can ngăn.
Nhưng rất nhanh, vai anh căng cứng, cả người khẽ run.
Bởi vì Kỷ Tiên Tiên lại tiếp tục bịa đặt.
“Lục Vi Vi, cô…”
Anh trai bình thường rất cưng chiều tôi, chỉ cần tôi gọi một cuộc, dù đang họp anh cũng sẽ lập tức chạy đi mua bánh ngọt nhỏ cho tôi.
Anh còn tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản, chỉ cần tôi được sống vô ưu vô lo là anh thấy đủ.
“Tôi không có, tôi thề với trời là tôi chưa từng nói những lời đó!”
Tôi suýt khóc òa, mà anh trai thấy tôi như vậy cũng mềm lòng đi vài phần, định đưa tay ôm tôi.
Nhưng rồi cái tiếng lòng đoạt mạng kia lại vang lên:
“Haiz, chị gái, chị sợ anh ta làm gì, báo cảnh sát đi! Chẳng phải chị nói lúc nhỏ anh ta luôn ôm chị ngủ, mấy lần nửa đêm chị tỉnh lại thấy anh ta trừng mắt nhìn chị sao?”
“Hơn nữa lúc chị có kinh nguyệt, anh ta còn cởi áo bắt chị mặc… chị còn nói rồi, ngoài kẻ biến thái thì ai làm ra mấy chuyện này chứ!”
Nhưng sự thật rõ ràng là hồi nhỏ nhà tôi nghèo, sống ở nông thôn, thời tiết oi bức, anh trai cả đêm không ngủ chỉ để quạt cho tôi.
Lần tôi đến tháng khi đang chạy thể dục ở trường, trước bao con mắt tôi chỉ muốn chết quách đi, chính anh trai đã chạy tới cởi áo khoác của anh buộc vào người tôi…
Anh trai hoàn toàn nổi giận, tôi vội kéo tay anh định giải thích, nhưng anh thất vọng hất tôi ngã xuống đất.
Tôi lỡ tay hất rơi chén trà trên bàn, tiếng sứ vỡ loảng xoảng vang khắp nhà, bắp chân tôi bị mảnh vỡ cứa rách chảy máu.
Tôi ngồi dưới đất, cả người lạnh lẽo, Kỷ Tiên Tiên vô thức lao tới muốn đỡ tôi, lại bị anh trai chặn lại:
“Đừng lo cho nó, cứ để con sói mắt trắng này ngồi đó mà hối lỗi đi. Đúng là tôi mù mới đi thương yêu đứa em gái như thế!”
Nghi ngờ khổng lồ tràn ngập cả trái tim tôi.
Những chuyện Kỷ Tiên Tiên nói, quả thật đã từng xảy ra, nhưng tôi chưa bao giờ kể cho cô ta.
Tại sao cô ta lại biết rõ chuyện trong nhà tôi như vậy?
Tôi ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp đôi mắt hoe đỏ của Kỷ Tiên Tiên.
Bốn mắt giao nhau, trong mắt cô ta chỉ có đau xót và lo lắng dành cho tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy — chuyện này dường như không hề đơn giản như bề ngoài.
3.
“Tiểu thư Vi Vi, đã xảy ra chuyện gì vậy, mọi người cãi nhau sao?”
Một bóng dáng gầy gò xuất hiện trong tầm mắt, chính là con gái của người giúp việc nhà tôi — Hứa Tư Tư chạy tới, lo lắng nhìn chúng tôi.
Khoảnh khắc cô ta xuất hiện, một cảm giác khó chịu mãnh liệt bao trùm khắp người tôi, tôi theo bản năng sinh ra địch ý với cô ta.
Dù trên tờ giấy giám định ADN ghi rõ ràng Hứa Tư Tư mới là con ruột của bố mẹ tôi, nhưng tôi vẫn không chịu tin.
Bởi ai cũng biết, tôi và mẹ hồi trẻ gần như giống nhau như đúc, sao tôi có thể là con gái của người giúp việc?
Điều kỳ quái hơn là, lúc tôi muốn liên lạc với người giúp việc, bà ta lại trốn tránh không gặp, thậm chí còn chặn cả số liên lạc của tôi.
Tôi vốn định sau này tìm cơ hội điều tra rõ ràng, không ngờ lại gặp bọn buôn người, từ đó cuộc đời rơi vào bóng tối vô tận.
“Không có gì, chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn.”
Anh trai hiện giờ vẫn cho rằng tôi là em gái ruột, dù rất thất vọng với tôi, nhưng cũng không muốn vạch trần chuyện nhà.
Anh nhắm mắt lại, nói:
“Đưa ít quà cho Tiên Tiên rồi tiễn cô ấy về đi, sau này không cần đến nữa.”