Chương 4 - Khi Tiền Mua Nhà Trở Thành Chướng Ngại

Ngay lúc đó, có người cười nhạt:

“Cũng không hẳn là không có cách.”

Câu nói vừa dứt, cả bàn đều dồn ánh mắt nhìn anh ta.

“Chỉ cần cậu chinh phục được cái bụng của cô ấy, khiến cô ấy có thai.

Thì sau này muốn gì chẳng được, cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu thôi.”

Cả bàn đàn ông như bừng tỉnh ngộ. Tôi liếc nhìn Hứa Chí.

Anh ta lập tức tránh ánh mắt tôi, tay lóng ngóng làm đổ ly rượu, kéo theo cả ly của tôi rơi xuống sàn vỡ tan.

Hứa Chí gọi phục vụ tới dọn dẹp, rồi ra ngoài một lát.

Khi quay lại, nhân viên phục vụ mang theo hai ly nước trái cây đặt trên khay.

Hứa Chí đưa tôi ly bên trái. Tôi ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của nhân viên phục vụ.

Anh ta nhẹ nhàng gật đầu với tôi một cái.

Hứa Chí cố tình gắp toàn món cay mặn vào bát tôi, muốn ép tôi phải uống ly “nước trái cây có pha thêm gì đó” kia.

Tôi cũng không phụ kỳ vọng của anh ta. Dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Chí, tôi từ từ uống cạn ly nước đó.

Tôi tính toán thời gian trong đầu, rồi giả vờ ôm trán, kêu nhức đầu chóng mặt.

Hứa Chí lập tức đỡ lấy tôi, đưa tôi rời khỏi buổi tiệc.

Ngay tầng trên nơi tổ chức tiệc là khách sạn, rất tiện.

Hứa Chí vội vã thuê phòng, chọn ngay loại giường đôi lớn.

Vừa vào phòng, anh ta đặt tôi lên giường, liền bắt đầu cởi quần.

“Yên Yên, anh tính rồi, hôm nay là thời điểm rụng trứng của em.

Chút nữa anh sẽ cố gắng nhiều lần, chỉ cần em mang thai con của anh…

Đừng nói căn hộ, cả tài sản nhà em sau này cũng là của anh hết.”

Nói xong, anh ta liền lao tới.

Đối diện anh ta là ánh mắt tôi – đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi vung tay tát một phát thật mạnh vào mặt Hứa Chí.

7

Lợi dụng lúc Hứa Chí còn choáng, tôi liên tục tát hai bên, không cho anh ta kịp phản ứng.

Chưa đến vài phút, mặt anh ta đã sưng vù như đầu heo.

Cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại, định nhào tới đánh tôi.

Tôi lập tức rút điện thoại ra, giả vờ chụp ảnh.

Anh ta hoảng hốt lấy tay che vùng nhạy cảm đang lộ ra, tay nọ đỡ, tay kia che, không rảnh để đánh trả.

Tôi cố tình làm rối tóc, giả vờ hoảng loạn, miệng hét lớn: “Cưỡng hiếp! Cưỡng hiếp!”

Tôi xông từ trên giường xuống, đấm đá túi bụi vào người Hứa Chí.

Dạo này tôi mới học vài chiêu phòng thân, đủ để xử lý hạng người như anh ta.

Bị đánh đau quá, Hứa Chí chẳng còn quan tâm đến thể diện, cũng nhào tới định đánh lại.

Tôi canh chuẩn thời điểm, tung một cú đá thẳng vào… “chỗ hiểm”.

Hứa Chí gục luôn tại chỗ, tôi hả dạ vô cùng.

Tôi cúi xuống nhìn đôi giày cao gót mũi nhọn của mình – Ui, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau.

Hứa Chí nằm bẹp dưới đất, nước mắt chảy ra vì đau, co người lại, toàn thân run rẩy, đến hét cũng không hét nổi.

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ơ, là anh à Hứa Chí? Tôi cứ tưởng ai muốn làm chuyện đồi bại với tôi chứ.”

Hứa Chí tức đến phát điên, trong mắt ánh lên vẻ độc ác.

“Yên Yên, em bảo em chóng mặt, muốn ngủ nên anh mới đưa em lên đây.

Với lại, chúng ta yêu nhau bao lâu rồi, xảy ra chuyện gì thì cũng là bình thường thôi mà.”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường:

“Cơm chín rồi, mục tiêu là tài sản – vậy cũng ‘bình thường’ hả?”

Nghe vậy, Hứa Chí im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Tôi không cho anh ta cơ hội giải thích:

“Chia tay đi, từ nay trở đi không còn gì liên quan nữa. Có chuyện gì xảy ra cũng không còn bình thường.”

Hứa Chí lập tức lồm cồm bò dậy, chỉ tay vào mấy vết bầm tím trên người:

“Trần Yên! Nếu cô không làm bạn gái tôi, tôi có thể kiện cô tội cố ý gây thương tích!”

Nhưng tôi đã sớm đoán được Hứa Chí sẽ chơi chiêu này, nên trong lúc đánh anh ta, tôi cố tình giả vờ như đang mất tỉnh táo.

Cho dù có thật sự bị kiện, thì tôi cũng thuộc trường hợp phòng vệ chính đáng.

Tôi xoa thái dương, nói khẽ:

“Vẫn hơi choáng… hay là tôi bị bỏ thuốc rồi?

Thôi kệ, đi bệnh viện làm xét nghiệm máu cho chắc.”

Hứa Chí lập tức xuống nước:

“Đã chia tay thì thôi đừng dây dưa nữa. Coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Tôi đương nhiên đồng ý ngay.

Vì thật ra tôi hoàn toàn không bị bỏ thuốc, mà quan hệ giữa tôi và Hứa Chí cũng là người yêu.

Dù tôi có thật sự kiện anh ta, thì mức độ xử phạt cũng không nặng bao nhiêu.

Nhưng tôi không cam tâm nuốt cục tức này. Tôi đã chuẩn bị cho anh ta một “món quà lớn”.

Quà to hay nhỏ, thì phải xem Hứa Chí còn dám làm liều tới mức nào nữa.

Tôi cũng chẳng tin Hứa Chí sẽ dễ dàng buông tay.

Vì gia đình anh ta… đã bán căn nhà chuẩn bị làm của hồi môn cho anh ta rồi.

8

Ngay khi biết nhà tôi định mua căn hộ cao cấp ở khu CBD, Hứa Chí lập tức báo cho gia đình biết.

Nhà Hứa Chí ở một thị trấn nhỏ của một thành phố tuyến ba, ba mẹ chỉ mua được cho anh ta một căn nhà cũ để làm nhà cưới.

Cả hai đều không có công việc ổn định, chỉ làm lao động phổ thông kiếm sống.

Mỗi tháng trừ tiền trả góp mua nhà, tiền sinh hoạt gửi cho Hứa Chí, cộng với chi tiêu của họ, thì chẳng còn dư lại được bao nhiêu.

Thậm chí nhiều khi còn phải thắt lưng buộc bụng mới đủ sống.

Giờ nghe được “tin vui” như vậy, cộng với lời hứa chắc nịch của Hứa Chí là sẽ tóm được tôi, cả nhà không ngần ngại mà bán luôn căn nhà đó đi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)