Chương 2 - Khi Tiền Mua Nhà Trở Thành Chướng Ngại
Khi tôi ăn, nước sốt vương nơi khóe môi, Hứa Chí liền dùng khăn giấy lau cho tôi ngay.
Ánh mắt cưng chiều, động tác dịu dàng.
Chuẩn mẫu bạn trai 24 hiếu hạnh.
Tôi là con gái một, từ nhỏ đã được chiều chuộng nên tính cũng có phần kiêu kỳ.
Nhưng Hứa Chí luôn bao dung, chăm sóc từng li từng tí – đó là lý do tôi chọn ở bên anh ta.
Ăn xong, tôi ôm bụng nằm dài trên ghế sofa, Còn Hứa Chí thì dọn dẹp sạch sẽ, quét lau từng chút một.
Làm xong còn đưa tôi một chai sữa chua.
“Yên Yên, chuyện ban sáng là do anh quá nóng nảy, làm em buồn, anh xin lỗi.
Thật ra là vì anh quá yêu em thôi.
Em giỏi giang như vậy, anh sợ sau khi em có nhà rồi, em sẽ thấy anh không xứng với em, rồi bỏ anh.
Nên anh mới nghĩ đến chuyện kết hôn để giữ em lại, xin lỗi em.”
Đến đoạn cuối, giọng anh ta nghẹn lại, mắt cũng đỏ hoe, long lanh nước.
Tôi nghe xong cũng mềm lòng, định đưa tay an ủi anh ta vài câu.
Thì nghe Hứa Chí hỏi tiếp: “Yên Yên, căn nhà đó em đã mua chưa?”
Tôi lắc đầu.
Nhưng rất rõ ràng, tôi thấy được anh ta… thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt tôi chợt lạnh đi.
Sinh ra trong những gia đình như chúng tôi, chẳng ai là thật sự ngây thơ cả.
Hứa Chí tốt nhất đừng tính toán những thứ không thuộc về mình, Nếu không, tôi sẽ không để yên cho anh ta.
3
Sau khi Hứa Chí rời đi, gia đình tôi gọi điện hỏi khi nào tôi rảnh để đi xem nhà.
Tôi kiếm đại lý do để trì hoãn. Tôi muốn xem thử, vì căn nhà này, Hứa Chí còn định giở thêm trò gì nữa.
Cúp máy xong, tôi nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.
Nghĩ đến việc bạn trai chỉ chăm chăm vào căn nhà của mình, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu.
Tôi gọi cho cô bạn thân.
Cô ấy thẳng thắn mắng tôi: “Đừng có mê trai quá mà bị lừa.
Dính phải trai nghèo hám danh thì không chết cũng tàn đời.”
Tôi hỏi: “Cậu nghĩ anh ta là loại người đó à?”
Cả hai cùng cười khẽ.
Bạn thân hỏi tôi định khi nào chia tay, “Chứ chẳng lẽ giữ một thằng đàn ông tính toán chi li như thế để ăn Tết à?”
Tôi nhìn lên điện thoại, Trên màn hình vừa hiện lên tin nhắn mới từ bạn trai.
“Sắp rồi.”
Vì ai đó chuẩn bị “chơi dại” rồi đây.
4
Hứa Chí nhắn tin bảo mẹ anh ta bị ốm, ngày mai không thể đến đón tôi đi làm.
Còn gửi tôi một bao lì xì, nói gần đây bận rộn nhiều việc, bảo tôi tự chăm sóc bản thân.
Bề ngoài giống như một bạn trai tốt chu đáo, nhưng tôi không tin mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Hồi trước có lần tôi với Hứa Chí hẹn đi chơi công viên giải trí, anh ta đến trễ, nói là kẹt xe.
Tôi cũng không nghi ngờ gì, cho đến khi chơi tàu lượn xong, anh ta ói mửa đến dính đầy người, phải cởi áo khoác ra.
Lúc ấy tôi mới thấy anh ta đang mặc áo tay đen ở bên trong.
Thứ đó là chỉ khi trong nhà có tang mới mặc.
Lúc đó Hứa Chí mới thừa nhận, anh ta vừa đi dự đám tang bà nội xong.
Từ khi yêu nhau tới giờ, Hứa Chí chưa bao giờ nhắc đến chuyện trong nhà.
Ngay cả đám tang của bà còn giấu được, thì giờ sao lại công khai nói mẹ bị bệnh?
Vài ngày sau đó, cứ tan làm là Hứa Chí lại biến mất.
Trên mặt ngày càng tiều tụy, mắt đầy tia máu.
Không ít đồng nghiệp thấy anh ta có vẻ đang gặp chuyện, liền tỏ vẻ quan tâm.
Hứa Chí chỉ lấp lửng cho qua nói không có gì nghiêm trọng.
Khi nói chuyện, anh ta còn liếc nhìn tôi đầy khó xử, rồi lại cúi đầu xuống.
Tôi chột dạ, có linh cảm rất rõ ràng – chuyện đó sắp xảy ra rồi.
Quả nhiên tối hôm đó, Hứa Chí nhắn tin đến.
Nói mẹ anh ta bệnh rất nặng, có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Mẹ anh ta chỉ có một tâm nguyện duy nhất là thấy anh ta kết hôn, yên bề gia thất.
Thấy tôi mãi không trả lời, Hứa Chí lại gửi tiếp:
“Yên Yên, đây là ước nguyện duy nhất của mẹ anh. Bà đã vất vả nuôi anh khôn lớn, anh không muốn để bà ra đi mà mang theo tiếc nuối. Nhưng anh cũng không muốn em phải chịu thiệt thòi… anh thật sự không biết phải làm sao.”
Hứa Chí còn đính kèm một tấm selfie – ánh mắt mệt mỏi, gương mặt nhợt nhạt, quanh miệng lún phún râu chưa cạo.
Gương mặt vốn điển trai giờ mang theo vẻ thê lương, yếu đuối.
Cảm giác như nhân vật nam chính trong truyện ngôn tình “ngược thân ngược tâm”.
Nếu không phải tôi đã đoán được anh ta định làm gì, chắc cũng thấy xót xa thật.
Tôi tỏ ra quan tâm đúng mực, nói rằng tan làm ngày mai sẽ đi cùng anh ta đến thăm mẹ.
Mọi thứ đều nhắc đến, chỉ duy nhất không nói gì đến chuyện kết hôn hay đăng ký.
Hứa Chí cũng không nhắc lại.
Nhưng đến hôm sau đi làm, mấy đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu “sắp có chuyện vui rồi đấy nha”.