Chương 1 - Khi Tiền Không Thể Mua Được Tình Yêu
Ngày thứ hai sau khi tôi bị sả/y tha i ngoài ý muốn, chồng tôi như thường lệ dùng tiền để bù đắp.
“Em muốn trang sức, cổ phần, hay miếng đất ở phía đông thành phố?”
Tôi lắc đầu, đưa tập tài liệu để trên đầu giường cho anh ta.
Giống như những lần ký séc vô số lần trước, Phó Dự chẳng thèm nhìn, cầm bút ký luôn.
Vừa ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi, anh ta khẽ cười:
“Còn tưởng em sẽ yêu cầu tôi ở lại bên cạnh.”
“Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua em vẫn tầm thường như vậy, trong mắt chỉ có tiền.”
Tay tôi đang rút bản hợp đồng về thì khựng lại một chút.
Ngay sau đó, giọng non nớt của con trai vang lên.
“Ba à, bây giờ ba mới nhận ra sao?”
“Mẹ sinh con, ba đưa tiền. Giờ ngay cả em trai hay em gái không còn nữa, ba cũng vẫn dùng tiền để giải quyết.”
“Vẫn là dì Linh tốt hơn, dì ấy nói tình yêu không phải thứ có thể mua bằng tiền.”
Phải rồi, tình yêu không thể mua được bằng tiền.
Cho nên lần này, tập giấy đó không phải hợp đồng, mà là đơn ly hôn.
Đầu ngón tay tôi chạm vào tờ giấy mà anh ta vừa ký tên, lạnh lẽo đến thấu tim.
“Đây là lần cuối cùng.”
Tôi nhìn con trai, Phó Thì An, khẽ nói.
Thì An năm tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bĩu môi.
“Hôm con bị ốm mẹ chăm con, ba liền mua cho mẹ một cái túi, lúc đó mẹ cũng nói như vậy.”
Nó ngừng lại một chút, bắt chước giọng điệu quen thuộc mà tôi vừa nghe đã thấy chán ghét:
“Dì Linh nói đúng, mẹ là người ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’!”
Tim tôi như bị kim đâm từng nhát nhỏ, không dữ dội nhưng âm ỉ đau.
Trước khi Phó Dự đẩy cửa bước vào, tôi đã quyết tâm sẽ rời đi.
Nhưng tôi không nỡ rời xa đứa con mình mang nặng đẻ đau.
Dù biết nó đã không còn yêu quý tôi như trước.
Tôi vẫn cố nén cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, thì thầm dặn dò lần cuối:
“An An, sau này trời lạnh nhớ mặc thêm áo.”
“Con dị ứng xoài, tuyệt đối đừng lén ăn nữa.”
“Khi sang đường phải nhìn xe cẩn thận…”
Nó bực bội hất tay tôi ra, đôi mày nhỏ nhíu lại.
“Phiền quá! Mấy chuyện đó có bảo mẫu với ba lo rồi!”
Thấy tôi không đáp, Phó Thì An càng làm tới, chống nạnh hét lên:
“Mẹ phải hứa!”
“Hôm nay là lần cuối cùng bám lấy ba, sau này không được lấy danh nghĩa mẹ để quản con nữa!”
Tôi nhìn nó, cố nở một nụ cười nhạt nhòa, tái nhợt không sức sống.
“Tất nhiên rồi. Sau này các con muốn làm gì, cứ làm.”
“Tôi sẽ không xen vào nữa, cũng sẽ không dây dưa với ba con nữa.”
Căn phòng bệnh đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Người vẫn đứng im lặng bên cạnh cửa, cuối cùng cũng lên tiếng—Phó Dự.
“Em lại nổi giận gì nữa đây?”
Anh ta cau mày nhìn tôi, giọng nói mang theo sự khó chịu quen thuộc, cùng chút dò xét khó phát hiện.
“Nói chuyện trước mặt con, chú ý lời lẽ một chút.”
Anh ta lúc nào cũng vậy.
Mỗi khi tôi có hành động nào ngoài dự đoán, không còn ngoan ngoãn phục tùng nữa, đều bị anh ta quy vào một chữ: “Gây chuyện” hoặc “không hiểu chuyện”.
“Tôi không nổi giận.”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của anh ta, giọng bình thản như nước.
“Tôi chỉ đang giúp con trai thực hiện điều nó mong muốn.”
Lông mày của Phó Dự càng chau chặt hơn.
Anh ta không nhìn thấu được sự bình tĩnh hiện tại của tôi, cảm giác mọi thứ vượt ra ngoài tầm kiểm soát khiến anh ta theo bản năng thấy khó chịu.
“Hay quá!” – Tiếng reo của Phó Thì An phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Thằng bé ôm chầm lấy chân Phó Dự.
“Ba ơi! Vậy hôm nay ba có thể dẫn con và dì Linh đi dự hội thao gia đình rồi!”
Tôi hơi sững người.
Phó Dự xưa nay luôn giữ ranh giới rõ ràng.
Trước đây, anh ta có thể cho phép Lâm Vi đưa Phó Thì An đi công viên, đi xem phim.
Nhưng những sự kiện như hội thao gia đình – nơi cần cha mẹ thật sự tham gia – anh ta chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Đó là sự thể diện tối thiểu mà anh ta dành cho cuộc hôn nhân này, cho thân phận “vợ Phó” của tôi.
Thế nhưng lúc này, khi anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của con trai, lại ngẩng lên đối diện với vẻ bình thản vô cảm của tôi…
Sự do dự thoáng hiện rất nhanh rồi bị anh ta đè nén xuống.
“Em mới sả y th/ai, cần tĩnh dưỡng.”
“Lần này để Lâm Vi đi cùng, anh không muốn con thất vọng.”
Anh ta dừng một nhịp, lại nói thêm:
“Muốn mua gì thì bảo trợ lý.”
Đây là một kiểu an ủi hiếm hoi.
Cũng là… một kiểu ban ơn dành cho một món công cụ mua bằng tiền.
Nếu không có cuộc giao dịch bảy năm trước ở bệnh viện—
Anh cần một đứa trẻ để an ủi ông nội, tôi cần tiền cứu mẹ.
Một người có xuất thân tầm thường như tôi, đời này vốn dĩ không bao giờ có thể bước chân vào nhà họ Phó.
Những năm qua anh ta phần lớn hài lòng với tôi.
Hài lòng vì tôi ngoan ngoãn, biết điều.
Mỗi lần tôi tỏ ra uất ức, cách duy nhất anh ta bù đắp… chính là tiền. Như thể tiền có thể xóa sạch tất cả mọi đau đớn.
“Được.” Tôi cụp mi mắt xuống.
Ánh mắt Phó Dự dừng trên tôi, sâu thẳm khó dò.
“Ba ơi, nhanh lên nào!” – Phó Thì An nắm chặt tay anh ta, kéo mạnh.
Yết hầu Phó Dự khẽ động, cuối cùng không nói gì nữa, dắt tay con trai rời đi.