Chương 6 - Khi Thiên Kim Thật Gặp Nỗi Sợ
“Bây giờ, chị chỉ thấy… mọi thứ đều rất tuyệt.”
Từ Thanh Nguyệt đưa ngón tay ra đếm:
“Ba rất tốt, mẹ rất tốt, anh rất tốt, chị rất tốt, em cũng rất tốt.
“Trừ… con gà trống và con ngỗng rượt chị chạy vòng vòng.”
Vậy nên bây giờ chúng đã vào bụng rồi.
Tôi không nhịn được cười phá lên.
Hai đứa chúng tôi rù rì tâm sự cả nửa đêm, nói chuyện đến khi mắt díp lại rồi mới ngủ.
Sáng hôm sau, ba mẹ dẫn Từ Thanh Nguyệt đi quanh làng.
Trong làng hầu như ai cũng họ Từ, có bà con thân thích đủ kiểu, ba mẹ muốn dẫn Thanh Nguyệt đi nhận họ hàng.
Mỗi lần ghé một nhà, Thanh Nguyệt lại nhận được một bao lì xì.
Đến chiều mới về đến nhà.
Cô ấy ngồi trên giường tôi đếm bao lì xì, miệng thì lẩm bẩm không ngừng:
“Đây là của ông hai, cái này của bà tư, cái này của chú ba…”
Tôi vừa gặm táo, vừa nhắc cho cô ấy mấy người cô ấy quên.
Thật ra, gộp hết mấy cái bao lì xì lại, chắc cũng chưa đủ mua nổi cái vòng tay Thanh Nguyệt đang đeo.
Nhưng cô ấy vẫn đếm từng cái thật cẩn thận, còn lấy sổ tay ra ghi lại tử tế.
Tối hôm đó, làng tổ chức tiệc nhận người thân cho Thanh Nguyệt.
Cả làng giết gà mổ bò, mượn luôn quảng trường nhỏ để bày bàn tiệc.
Món ăn nghi ngút khói, người lớn hỏi han thân mật, từng câu từng câu nối tiếp không ngừng.
Từ Thanh Nguyệt không kìm được, lại khóc một trận.
Mọi chuyện kết thúc rồi, cô ấy vẫn còn sụt sịt.
Tôi dắt cô ấy rời khỏi đám đông, lên ngọn đồi nhỏ sau làng.
Lúc này trời đã tối hẳn.
Bầu trời ở quê khác với thành phố – trong vắt và sáng lấp lánh, có thể thấy cả dải ngân hà rực rỡ.
Từ Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, như bị mê hoặc.
Một lúc lâu sau, cô ấy nói:
“An An, nhà em đẹp quá.”
Tôi bật cười:
“Nói gì vậy, rõ ràng là nhà mình mà.”
“Đúng, là nhà mình.
“Nhà mình đẹp quá.”
“Hehe.”
13
Từ Thanh Nguyệt ở lại quê cùng tôi suốt kỳ nghỉ.
Tới ngày trở về thành phố, ba tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ hai đứa thích ăn, đóng gói thành từng túi, còn kèm theo các loại đặc sản quê, gửi hết đến nhà ba mẹ ruột của tôi.
Có lẽ sợ tôi thấy tủi thân, mẹ kéo tôi ra nói riêng.
“An An, dù chị con đã trở về, nhưng con vẫn là con gái của ba mẹ, chuyện đó vĩnh viễn không thay đổi đâu. Ba mẹ hy vọng cả hai đứa đều sống tốt.”
Tôi cười toe toét: “Mẹ ơi, con hiểu mà.”
Hôm sau, về lại nhà trên thành phố, hàng chuyển phát cũng đến ngay.
Tôi đích thân xuống bếp, dùng đồ quê làm mấy món ngon.
Từng món được dọn lên, ba tôi im lặng mở chai rượu vang đã ủ từ lâu.
Trên bàn ăn, Từ Thanh Nguyệt hào hứng kể về những chuyện mấy năm nay cô ấy trải qua.
Mấy người còn lại vừa ăn vừa nghe.
Tôi không muốn tự khen, nhưng thiệt sự đồ tôi nấu ngon thật.
Anh cả – người rất ít nói – còn khen ngon mấy lần.
Anh hai vốn rất kiêng tinh bột, miệng thì nói “ăn nhiều tinh bột không tốt”, nhưng tay vẫn đi múc bát cơm thứ ba.
Anh ba ăn sướng nhất, còn hỏi:
“Ở quê nhà có rộng không? Chứa nổi tụi anh không? Hè tụi anh muốn xuống chơi.”
Từ Thanh Nguyệt nghĩ một lát, rồi nói:
“Nhà em thì chắc không đủ chỗ, nhưng mình có thể ở nhà bà cố hoặc bác cả, trong làng ai cũng là bà con, nhà nào cũng được hết.
“Chỉ là… cần cẩn thận một chút.”
Từ Thanh Nguyệt nói mà vẫn còn chút sợ hãi.
“Ở quê có nhiều ‘đại ca’ lắm.”
“Đại ca?”
Anh ba ngạc nhiên, mấy người khác cũng tròn mắt.
“Giờ còn có côn đồ nông thôn nữa hả?”
“Có chứ! Con gà trống mổ đau thấy bà luôn, còn con ngỗng thì hung dữ không tả nổi!”
“……”
14
Ở lại đây một thời gian, tôi đã hoàn toàn quen với cuộc sống này.
Chớp mắt đã đến giai đoạn nước rút của năm cuối cấp ba.
Thành tích học tập của Từ Thanh Nguyệt kém tôi khá nhiều, không phải vì cô ấy không thông minh – thật ra cô ấy rất lanh – mà vì không có hứng thú với những môn văn hóa, thứ cô ấy thực sự thích là mỹ thuật.
Nửa cuối năm lớp 11, cô ấy đã âm thầm đi học vẽ sau lưng bố mẹ.
Mãi đến năm lớp 12, bố mẹ mới phát hiện ra Thanh Nguyệt muốn thi khối năng khiếu.
Bố tôi lo lắng, mắng cô ấy một trận.
Mẹ thì thoáng hơn, nhẹ nhàng khuyên bố nên ủng hộ điều con gái thật sự yêu thích.
Vậy là cuối cùng, bố tôi vừa thở dài vừa đi tìm giáo viên mỹ thuật giỏi hơn đến dạy tại nhà cho Thanh Nguyệt.
Người ta thường nói thi năng khiếu thì nhẹ nhàng, nhưng thực ra đâu có dễ.
Phải vừa giỏi môn chuyên, mà cũng không thể bỏ rơi các môn văn hóa.
Tôi và Thanh Nguyệt học cùng nhau, mỗi ngày cùng nhau động viên.
Một hôm, tôi bỗng nảy ra một sáng kiến.
Tôi nuôi một con gà trống trong vườn biệt thự.
Mỗi sáng tinh mơ, nó sẽ bay lên hòn non bộ và bắt đầu gáy.
Vừa nghe tiếng “ò ó o—” vang vọng, tôi liền phi thẳng qua phòng bên, lôi Thanh Nguyệt dậy học bài.
Thanh Nguyệt suýt khóc.
“Trời ơi, em nghĩ ra chiêu này thì ai dám học lại em nữa!”
“Chịu khó ba tháng cuối thôi, nỗi đau bây giờ mới đổi được tự do sau này, dậy dậy dậy mau!”
“Hu hu hu, An An em đúng là ác mà!”
Sau khi giãy giụa bất thành, Thanh Nguyệt đành cam chịu.
Hai đứa tôi cùng nhau học bài, làm đề, ôn luyện đến khuya.
Học đến mệt mỏi quá không nuốt nổi chữ nữa, Thanh Nguyệt lại vừa khóc vừa mở điện thoại xem livestream.
Còn xem livestream của chị hai.
Xem xong là điên cuồng đặt đơn.
Cô ấy nói tiêu tiền giúp giảm áp lực.
Tôi nhìn mà muốn cạn lời.
Rõ ràng là muốn ăn gì chỉ cần nhắn một câu là ba mẹ gửi tới, thế mà cứ thích bỏ tiền mua, đã vậy còn bị nền tảng cắt phần trăm.
Cách giải tỏa stress này…
Thanh Nguyệt đột nhiên quay sang nhìn tôi.
“Em thấy có gì sai à?”
Tôi giơ ngón cái:
“Không không, chị cực kỳ tinh tế.”
15
Từ sau khi nuôi con gà trống đó, nhà tôi vừa được vừa mất.
Được là: mấy ngày sau, Từ Thanh Nguyệt đã tự tạo được đồng hồ sinh học, trời vừa sáng là tỉnh.
Mất là: cả nhà đều dậy theo luôn…
Bố tôi dậy sớm không có việc gì làm, bèn mang chuỗi trầm hương ra công viên chơi cờ với mấy ông già.
Mẹ tôi dậy sớm đi tập thể dục, bụng vốn hơi tròn nay đã săn chắc lại, còn rủ thêm mấy cô bạn quý bà cùng lập nhóm tập luyện.
Anh cả, anh hai là dân công sở nghiêm túc, thức dậy là vào làm việc luôn.
Anh ba thì khỏi nói, sáng ra đã nhây, trêu gà chán rồi lại phi lên lầu giám sát tôi với Thanh Nguyệt học bài, nhiệt tình không ai bằng.