Chương 3 - Khi Tể Tướng Gặp Nha Đầu

3

Sau khi vào phủ Tể tướng, cuộc sống quả thực dễ thở hơn rất nhiều.

Những lần ta gặp Giang Tri Việt chỉ là lúc hắn dùng bữa.

Những lời “nói tốt” được dặn dò, đều mắc nghẹn trong cổ họng, ta chẳng nói nổi.

Một lần, hắn hỏi ta: “Đào Liễu Liễu, Trương Thượng thư không bảo ngươi đến để cùng ta đàm thi luận phú sao? Ngươi biết gì nào?”

Tim ta khựng lại một nhịp.

Ta… chẳng biết gì cả.

Giờ nên làm sao?

Ta nhìn hắn, cười gượng một cái: “Hôm nay đầu óc không được lanh… quên hết rồi.”

Giang Tri Việt: “?”

Quản sự đứng bên cạnh hắn cúi gằm đầu xuống.

Ta trông thấy vai ông ấy run run.

Giang Tri Việt cố nhẫn nại hỏi tiếp: “Thế khi nào thì đầu óc ngươi mới lanh lại được?”

“Chắc là…”

Ta cắn môi, cuối cùng dứt khoát buông xuôi: “Ta cũng không biết nữa, lúc tỉnh lúc mê.”

Khóe miệng Giang Tri Việt khẽ giật vài cái: “Trương Thượng thư đúng là biết chọn người thật.”

Ta im lặng, bởi ta nghe ra ý mỉa mai trong lời hắn.

Từ hôm đó trở đi, ngày nào Giang Tri Việt cũng hỏi ta: “Đầu óc khá hơn chút nào chưa?”

Không phải muốn lấy mạng ta đấy chứ?

Không biết thơ ca phú lục, chẳng lẽ là không hoàn thành nổi nhiệm vụ của Trương Thượng thư sao?

Vậy nên, để tránh bị Giang Tri Việt hỏi han trong mỗi bữa ăn, cũng để nhanh chóng đạt được kỳ vọng của Trương Thượng thư, ta quyết định trốn trong phòng đọc sách.

Nhưng bởi ta không biết chữ, nên hiệu quả gần như bằng không.

Dẫu vậy, ta vẫn nhận ra được vài chữ, học được một hai câu thơ, chẳng hạn như: “Giường kia trăng chiếu sáng, Ngỡ là sương đất giăng. Ngẩng đầu trông trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.”

Học xong bài thơ đầu tiên trong đời, giữa trưa hôm ấy ta liền có mặt ở bàn ăn.

Giang Tri Việt trở về sau buổi xử lý công vụ, gương mặt mỏi mệt.

Thấy ta ở đó, hắn hơi nhếch môi: “Hôm nay không trốn nữa à?”

Ta mỉm cười đáp: “Hôm nay đầu óc đỡ hơn chút rồi.”

Hắn nhướng mày: “Ví dụ?”

Ta hắng giọng, lớn tiếng đọc “Giường kia trăng chiếu sáng, Ngỡ là sương đất giăng. Ngẩng đầu trông trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.”

Trong viện lập tức vang lên một tràng cười nén không nổi, còn lớn hơn cả lần ta nói mình đầu óc không được minh mẫn.

Ta hơi ngơ ngác, nhìn sang Giang Tri Việt, hắn vẫn giữ gương mặt nghiêm túc như ta.

“Rất buồn cười sao?”

Giang Tri Việt khẽ đỡ trán, giọng nhẹ bẫng: “Các ngươi thấy chỗ nào đáng cười? Là thơ của thi tiên Lý Bạch buồn cười, hay việc một người đang cố gắng học hỏi khiến các ngươi buồn cười?”

Hắn ra hiệu mời ta ngồi xuống.

Ta hiểu hắn đang đứng về phía mình, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

“Nụ cười có nhiều loại. Thiện ý và ác ý là dễ phân biệt nhất.”

“Còn các ngươi vừa rồi — đầy rẫy ác ý.”

“Ta từng nói rồi, phủ Tể tướng không thu nhận kẻ bất nhân bất nghĩa.”

Giọng Giang Tri Việt lạnh lùng, đến nỗi cả quản sự đứng bên cạnh cũng cúi gằm đầu, toàn thân run rẩy.

Hắn có lẽ đã nhiễm lạnh, ho mấy tiếng, nghe rất nặng nề.

Ta rót cho hắn một chén nước.

Hắn nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Những kẻ vừa rồi cười giễu, mỗi người lĩnh mười trượng.”

Giang Tri Việt không ăn lấy một miếng cơm, đứng dậy quay về phòng.

Món ăn trên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút, ta gắp một miếng thịt nếm thử — ngon lắm mà.

Hắn còn chưa đi xa, ta bèn cầm lấy bát của hắn, xới cơm, lại gắp vài món ăn vào một bát khác, tay trái tay phải mỗi tay cầm một chén.

Nhưng lúc đến trước cửa phòng hắn, cửa đã đóng.

Hai tay đều bưng bát, không thể gõ cửa, mà dùng chân thì lại quá thất lễ.

Thế là ta đứng trước cửa, gọi khẽ một tiếng: “Đại nhân.”

Từ bên trong vọng ra tiếng ho nặng dần, sau đó cửa mở.

Ta nâng bát, nở nụ cười rạng rỡ: “Sức khỏe là vốn liếng, không ăn cơm là không được đâu.”

Giang Tri Việt sững người trong giây lát, rồi nghiêng người nhường lối cho ta.

Ta bước vào, đặt bát xuống bàn, rồi lại chạy đến chính sảnh lấy đũa cho hắn.

Hắn nhìn toàn bộ động tác của ta, khóe môi bất giác khẽ cong lên một nụ cười.

“Đại nhân, ngài ăn trước đi, ta vào hậu trù nấu cho ngài một bát canh lê.”

Nói xong, ta vội vã chạy ra ngoài, tất tả lao đến nhà bếp.

Người trong hậu trù đã sớm nghe hết chuyện xảy ra ở chính sảnh, ai nấy đều tươi cười, đùa giỡn bảo: “Liễu Liễu nhà chúng ta ra dáng rồi đấy, được đại nhân để tâm rồi kìa!”

“Là do đại nhân có lòng tốt, mới chịu đứng ra giải vây cho ta thôi.”

Ta thì chẳng cảm thấy bản thân có gì khác biệt.

Người trong hậu trù đều là những kẻ thật thà, họ lên án thẳng thừng mấy nha hoàn ở chính sảnh: “Đám đó sớm muộn cũng nên bị dạy dỗ lại. Chỉ biết dựa vào việc được ra vào trước mặt đại nhân mà vênh váo tự đắc. Trước đây những cô nương từ kỹ viện đến cũng bị bọn chúng ức hiếp không ít.”

Lát sau, có một người nhẹ giọng nói với ta: “Nhưng Liễu Liễu này… nếu thật sự muốn ở bên cạnh đại nhân, đám nha hoàn kia chưa phải trở ngại lớn nhất đâu. Khó vượt qua nhất, chính là vị Quận chúa kia.”

“Quận chúa?”

Một người khác trong hậu trù giải thích: “Đúng vậy, nàng ấy là con gái của Trưởng công chúa, vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược.

Nhưng với đại nhân thì lại si tình hết mực.

Chỉ tiếc rằng… đại nhân nhà ta lại không thể hành phòng.”

Giang Tri Việt thật sự không thể hành phòng sao?

Ta vẫn tưởng đó chỉ là lời đồn, dù sao tin đồn như thế cũng giúp hắn bớt được khối phiền toái.

Tay ta vẫn điềm nhiên nấu canh, nhưng trong đầu lại bắt đầu cân nhắc mấy món dược thiện đại bổ.

Khi ta bưng bát canh lê trở lại, Giang Tri Việt đã dùng xong cơm.

“Hai ngày nay Trương Thượng thư có dặn gì ngươi không?”

Hắn dùng khăn tay bằng lụa thượng hạng lau miệng, giọng thản nhiên hỏi.

Ta suy nghĩ một lát — đúng là gần đây Trương Thượng thư có đến tìm ta.

Nhưng có nên nói ra không?

“Có.” Ta đáp. “Hắn nói gần đây Tam điện hạ rất quan tâm đến nạn lũ ở Giang Nam, bảo ta nên nói tốt vài câu trước mặt đại nhân.”

Giang Tri Việt múc một thìa canh lê, đưa lên môi thổi nhẹ: “Giang Nam thủy hoạn?”