
Khi Ta Trọng Sinh Trở Lại
Trong yến tiệc cung đình, ta vì cứu Giang Húc mà lãnh trọn một nhát đ ,ao, sau đó bị đưa đến Lĩnh Nam dưỡng thương.
Suốt một năm trời tĩnh dưỡng nơi ấy, nhà họ Giang đều đều mỗi tháng sai người đưa trân phẩm quý báu đến, ai nấy đều ca tụng Giang Húc si tình chuyên nhất với ta.
Thế nhưng bệnh tình của ta vẫn chẳng thuyên giảm.
Khi ta ngỏ ý muốn hồi kinh, Giang Húc đích thân đến Lĩnh Nam khuyên nhủ:
“Khí hậu kinh thành không thích hợp cho nương tử tĩnh dưỡng, đợi khi nương tử bình phục, vi phu nhất định tự mình đến đón nàng hồi phủ.”
Cứ thế kéo dài ba năm, th ,ân th ,ể ta ngày một suy kiệt.
Khi bệnh tình nguy kịch, ta âm thầm trở lại kinh, chỉ mong được gặp hắn một lần cuối.
Nào ngờ tận mắt chứng kiến cảnh nhà họ Giang đang mở tiệc mãn nguyệt, Giang Húc ôm tiểu thanh mai, bế hài nhi trong tã lót, một nhà ba người hồng hỷ đón khách.
Ta nổi giận làm I oạn, lại bị quan binh áp giải xuống.
Giang Húc chỉ thẳng vào ta, lớn tiếng mắng:
“Đó là phát thê của ta, kẻ mắc chứng đi ,ên, đã bị đưa ra nông thôn dưỡng bệnh từ lâu! Mau kéo xuống, đừng để mất mặt thêm nữa!”
Thì ra những năm ta dưỡng bệnh, hắn đã vu oan ta thành kẻ đ ,iên!
Ta vùng vẫy phản kháng, lại không cẩn thận rơi khỏi cao đài, th ,ảm t ,ử.
Một khi mở mắt, ta đã trở lại ngày yến tiệc năm ấy, thời điểm ta định xả thân đỡ đ ,ao.
Lúc thích khách ào tới, ta lập tức đ ,ạp Giang Húc ra xa, xông thẳng về phía Thái hậu!
Thà cứu giá lập công, còn hơn cứu thứ nam nhân bội bạc t i t ,iện kia!
Bình luận