Chương 4 - Khi Sự Thật Được Khám Phá
Chỉ tiếc là…
Thẩm Mạc Bắc đã chấp nhận để người phụ nữ khác và đứa con của cô ta bước vào cuộc đời mình.
Ngôi nhà này, sớm đã không còn là nhà nữa.
Vài ngày sau, Cố Dạ nhắn tin cho tôi.
“Lấy được rồi, em định cảm ơn anh thế nào đây?”
Anh ta gửi kèm một bức ảnh chụp đơn ly hôn.
Trang cuối cùng, là chữ ký của Thẩm Mạc Bắc — chính tay anh ta ký.
Tôi ngồi trong quán cà phê, không giấu được vẻ ngạc nhiên trên gương mặt, “Sao anh làm được vậy?”
Tôi đã vắt óc suy nghĩ bao lâu cũng không tìm ra cách thuyết phục Thẩm Mạc Bắc ly hôn, vì tôi biết anh ta nhất định sẽ không đồng ý.
Vậy mà bản ly hôn trong tay Cố Dạ, rõ ràng có chữ ký thật của Thẩm Mạc Bắc.
“Gọi một tiếng ‘chồng yêu’, anh sẽ nói cho em biết.”
Cố Dạ nhếch môi trêu chọc, tôi cau mày làm bộ đứng dậy định đi, anh ta mới bật cười kéo tôi lại.
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Anh nói thật đây.”
“Là Lê Mạn.”
Thì ra Cố Dạ đã nhờ cô thư ký nhỏ, nhân lúc đưa tài liệu cho Thẩm Mạc Bắc, lén kẹp đơn ly hôn vào giữa chồng hợp đồng.
“Cô ta vốn đã muốn leo lên chính thất từ lâu, còn mong Thẩm Mạc Bắc ly hôn sớm chừng nào tốt chừng ấy.”
“Cô ta giấu bản ly hôn trong đống hợp đồng khác, Thẩm Mạc Bắc lúc ấy chỉ mải lo vụng trộm, làm gì còn tâm trí xem kỹ, thế là ký luôn.”
Giọng nói của Thẩm Mạc Bắc vẫn như vang bên tai.
Còn tôi lại cảm thấy lòng hơi trĩu nặng.
Tôi nhớ năm đó suýt bị tai nạn giao thông, chính Thẩm Mạc Bắc đã liều mạng lao ra chắn trước tôi.
Dù một chân bị xe tông đến gãy xương, anh ta vẫn một mực bảo vệ tôi phía sau.
Anh ấy từng nói: “Dĩ Mạt, ba mẹ em mất rồi, sau này anh sẽ là chỗ dựa duy nhất của em. Anh sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ em.”
Lúc đó tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt, tin rằng cả đời này chỉ có thể là anh.
Nào ngờ vòng đi lối lại, cuối cùng vẫn đi đến kết cục này.
Lần này, Cố Dạ không còn giấu giếm gì nữa, trực tiếp chuyển cho tôi tất cả những đoạn clip ám muội giữa Thẩm Mạc Bắc và Lê Mạn mà anh ta lưu trong điện thoại.
Có ở KTV.
Có trong phòng khách nhà anh ta.
Cả trong xe hơi nữa.
Tất cả đều là những cảnh nóng bỏng không thể kiềm chế giữa hai người họ.
“Có những bằng chứng này trong tay, kể cả có phải ra tòa ly hôn, em cũng có thể khiến anh ta ra đi tay trắng.”
Tôi lần lượt xem hết từng đoạn một.
Không tránh khỏi mắt cay sống mũi, khóe mắt đỏ hoe.
Cố Dạ chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tô Tô, anh ta không xứng để em rơi nước mắt vì anh ta.”
Tôi nhanh chóng bật cười trở lại.
Khi anh ta chủ động lau nước mắt giúp tôi, tôi bỗng đưa tay giữ lấy cằm anh ta.
“Cố Dạ, nhưng anh chẳng phải là anh em tốt của Thẩm Mạc Bắc sao? Vì một người phụ nữ, anh sẵn sàng vứt bỏ cả tình nghĩa bao năm sao?”
“Anh gửi những đoạn video đó cho tôi, tức là anh đã phản bội Thẩm Mạc Bắc.”
“Đáng sao?”
Cố Dạ lại nhìn tôi với ánh mắt đầy chân tình.
“Tô Dĩ Mạt, anh thừa nhận anh rất ích kỷ, rất hèn hạ.”
“Nhưng suốt những năm qua lý do duy nhất khiến anh kết thân với Thẩm Mạc Bắc, cùng hợp tác làm ăn nhiều đến vậy, từ đầu… chỉ là để có cơ hội cướp em về.”
Tôi chết lặng.
Anh ta lại đột ngột ép tôi vào tường, hơi thở nặng nề.
“Tô Tô, em đã có bản ly hôn rồi, bây giờ… có được không?”
Tôi không trả lời.
Chỉ đưa tay kéo cổ áo anh ta xuống, nhón chân hôn lên.
“Cố Dạ, từ giờ em là bạn gái của anh.”
6
Trong hợp đồng ly hôn có ghi rõ: sau khi ly hôn, Thẩm Mạc Bắc phải ra đi tay trắng, cuốn xéo khỏi căn biệt thự mà hai chúng tôi đang ở.
Tôi quay về thu dọn đồ đạc, vừa vặn bắt gặp Thẩm Mạc Bắc.
Anh ta chắc là vừa đưa Lê Mạn đi chụp ảnh cưới bầu về.
Về nhà không thấy tôi đâu, trông như sắp phát điên.
“Dĩ Mạt, anh gọi cho em hơn chục cuộc, sao không nghe máy?”
Anh ta bất ngờ ôm chặt lấy tôi.
“Đừng mất liên lạc với anh… nếu không chắc anh phát điên thật đấy.”
Tôi cụp mắt, im lặng không nói gì.
Trong đầu nghĩ thầm: nếu có giải Ảnh đế Oscar, nhất định phải trao một chiếc cho Thẩm Mạc Bắc.
Hôm sau, Thẩm Mạc Bắc lại lấy lý do bận việc công ty, rời nhà từ sáng sớm.
Nhưng tôi đã sớm gọi điện cho trợ lý ở công ty xác minh — mấy hôm nay Thẩm Mạc Bắc xin nghỉ phép ngắn hạn, hoàn toàn không hề đi làm.
Ban đầu tôi định gói ghém hết đồ đạc của anh ta rồi quẳng ra ngoài.
Nhưng giờ thì… tôi lại nghĩ ra một cách thú vị hơn để trả thù anh ta thật đau.
Tôi mang toàn bộ túi xách hàng hiệu mà Thẩm Mạc Bắc từng mua cho mình đi giám định.
Kết quả nhận được lại khiến tôi chết lặng.