Chương 9 - Khi Sói Con Phục Thù
9
Không khí trong gian Phật đường, lập tức rơi xuống mức đóng băng.
Tôi đứng lên, khẽ cúi người:
“Nếu không còn việc gì khác, cháu xin phép đi trước.”
Khi bước ra khỏi căn nhà cổ, ánh nắng chói chang làm mắt tôi nhức buốt.
Tôi có thắng bà không?
Không.
Tôi chỉ biến cuộc chiến này, từ âm thầm thành công khai mà thôi.
Buổi tối, tôi quay lại căn phòng tân hôn lạnh lẽo.
Không ngờ Bùi Kỷ An ở nhà.
Anh ngồi trên ghế sofa, không bật đèn, cả người ngập trong bóng tối, xung quanh là la liệt chai rượu rỗng.
Anh gầy đi nhiều, cằm mọc râu xanh lún phún, lộ rõ vẻ sa sút, bệ rạc.
Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu. Đôi mắt từng sáng như sao, giờ trống rỗng và hoang mang.
Anh nhìn như xuyên qua tôi, giọng khàn đặc, hỏi một câu tôi không ngờ:
“Ở New York…”
“Những lần em chắn rượu cho anh, cùng anh leo lên nóc nhà uống bia rẻ tiền… tất cả, cũng là em giả vờ sao?”
“Có phải ngay từ đầu, em tiếp cận anh đã là một màn tính toán?”
Câu hỏi của Bùi Kỷ An, giống như một con dao cùn hoen gỉ, chậm rãi rạch toạc lớp áo giáp bằng lạnh lùng và hận thù của tôi.
Tôi đứng trong sảnh, không nói nên lời.
Thì ra, anh còn nhớ.
Anh vẫn nhớ những ngày tháng tự do, vui vẻ ở New York.
Anh không phải đang chất vấn, mà là đang tìm kiếm cho mình một chút an ủi đáng thương cuối cùng.
Anh mong rằng tôi là kẻ lừa đảo hoàn toàn, như thế thì sự nhục nhã vì bị tôi lừa gạt sẽ nhẹ hơn.
“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Tôi cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, vẫn lạnh như băng.
“Giờ nói mấy thứ này, có ý nghĩa gì không?”
Anh cười chua chát, lại ngửa cổ tu một hơi dài.
“Không ý nghĩa… đúng vậy, tất cả đều vô nghĩa…” Anh lẩm bẩm, “Anh đã tự tay đẩy một người thật lòng yêu mình ra xa, rồi lại nâng niu một kẻ lừa đảo lên tận mây xanh… Anh đúng là một thằng ngu hết thuốc chữa!”
Anh vừa nói vừa ném mạnh chai rượu xuống sàn.
Tiếng thủy tinh vỡ tan, nghe chẳng khác nào tiếng tan nát của cuộc hôn nhân này.
Lúc đó, điện thoại tôi reo – là Lục Trầm.
“Đại tiểu thư, con Tô Vãn Khanh đó có vẻ bất thường. Nó khắp nơi vay tiền, còn liên lạc với một số hạng người mờ ám, giống như chó cùng rứt giậu.”
Tôi còn chưa kịp đáp thì Bùi Kỷ An đã loạng choạng đứng dậy, giật lấy điện thoại từ tay tôi, gào vào loa:
“Nó còn muốn làm gì nữa! Nó hại tôi chưa đủ sao!”
Tôi giành lại điện thoại, nói với Lục Trầm:
“Cứ theo sát, có gì bất thường báo tôi ngay.”
Cúp máy, tôi đối diện với ánh mắt của Bùi Kỷ An – trong đó lẫn lộn hối hận, đau đớn và tức giận.
“Anh thấy chưa, đây chính là người phụ nữ mà anh từng yêu đấy.”
Giọng tôi tràn đầy mỉa mai,
“Thất bại thảm hại rồi, mà vẫn muốn cắn thêm một miếng thịt từ người anh.”
Lần đầu tiên, cuộc cãi vã của chúng tôi không còn khán giả.
Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại hai linh hồn đầy thương tích, đang xé rách nhau từng chút một.
Trong lúc giằng co, tay tôi vung ra, đập mạnh vào góc tủ.
Một cơn đau nhói buốt ập đến.
Tôi theo phản xạ rụt tay lại, ngón tay đeo nhẫn sưng đỏ.
Vết nứt vô hình kia, như lại rách thêm một đường.
Bùi Kỷ An nhìn thấy động tác ấy.
Ánh mắt anh, lần đầu tiên, thật sự dừng lại trên chiếc nhẫn đó.
Anh nhìn thấy biểu cảm đau đớn mà tôi không kịp che giấu.
Anh như chợt hiểu ra điều gì.
Chiếc nhẫn này, không chỉ là một vật gia truyền bị vỡ, mà là một vết thương mãi mãi không lành trong tim tôi.
Tôi đeo nó, không phải để khoe khoang, mà là để nhắc mình bằng nỗi đau mỗi ngày – đừng bao giờ ngu ngốc thêm lần nữa.
Đôi môi anh run rẩy, định nói gì đó nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Đúng lúc đó, tin nhắn từ Lục Trầm gửi đến.
Là một đoạn video.
Trong video, Tô Vãn Khanh vừa khóc vừa giơ một chiếc điện thoại.
Trên màn hình là hình ảnh mấy năm trước, khi Bùi Kỷ An còn trẻ ngông cuồng, say xỉn trong một bữa tiệc riêng, vênh váo trước ống kính:
“Nhà họ Giang? Chẳng phải chỉ là lũ nhà giàu mới nổi đi đào than sao? Thô lỗ! Quê mùa! Cả đời này, cho dù có chết, tôi cũng sẽ không cưới con gái nhà đó!”
Ngay sau đó, Tô Vãn Khanh gửi cho tôi một tin nhắn:
“Giang Ninh, đưa cho tôi 50 triệu, và chuẩn bị cho tôi một vé máy bay đi Thụy Sĩ. Nếu không, video này ngày mai sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của bố cô và tất cả các trang tin của Kinh Châu.”
Cô ta muốn khơi mào cuộc chiến giữa hai nhà Giang – Bùi.
Cô ta muốn kéo tất cả xuống nước, cùng nhau hủy diệt.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, bình thản đến lạ.
Bùi Kỷ An cũng thấy đoạn video đó, mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
“Anh… anh lúc đó uống say… không phải ý anh như vậy…”
Anh lắp bắp nói năng rối loạn.
“Đừng đi.”
Anh nắm chặt cổ tay tôi, trong giọng mang theo một chút khẩn cầu: