Chương 6 - Khi Phu Nhân Trở Về
Ta lấy ra lọ thuốc mang theo bên người, đổ ra vài viên thanh nhiệt tiêu hỏa.
Loại thuốc dơ bẩn này vốn không có giải dược, vì nó không phải là độc thật sự.
Uống thuốc tiêu hoả có thể đè xuống phần nào, chứ muốn trị tận gốc thì khó.
Ta nhét thuốc vào miệng Triệu Phụng An.
Xong xuôi, ta trèo lên giường, nằm phía trong giường.
Dù sao thì đây cũng là giường của ta, ta không đời nào nhường cho hắn.
Vốn không phải chưa từng diễn những trò như vậy, chỉ khác là lần này Triệu Phụng An đã trúng thuốc.
Ta ngủ không yên.
Luôn cảm thấy bên cạnh có một con cá đang bơi lội.
Giống hệt con cá chép năm xưa ta ném trúng mặt Triệu Phụng An.
Lăn qua lăn lại, vùng vẫy không ngừng.
Dùng đuôi cá táp vào mặt ta, dùng vây cá véo lấy má ta.
“Chẳng lẽ bản vương không đủ đẹp sao!”
“Hay ngươi vốn là khúc gỗ mục?”
Con cá chép hung dữ gầm lên bên tai ta.
Về sau, chuyện cũng được giải quyết, hai mỹ nhân kia bị xử lý.
Ta thở phào nhẹ nhõm, tự cho rằng mình có thể tiếp tục làm quản sự.
Nào ngờ, mấy ngày sau, ta lại thấy Triệu Phụng An trong phòng ngủ của mình.
Hắn bình thản xem những quyển y thư ta cất công sưu tầm.
Trăng đã lên cao.
Khi ta chuẩn bị ngủ, hắn vẫn chưa chịu đi.
Ta cảm thấy thế này không ổn.
Ban đầu ta vào phủ là để làm quản sự, nếu muốn ta làm việc khác — thì đó là một mức giá khác.
Ta cân nhắc một lát, rồi nghiêm túc nói một cách uyển chuyển:
“Điện hạ, ta không thích ngài.”
Triệu Phụng An sững lại một chút, rồi đáp:
“Buồn cười, ai nói là ta thích ngươi?”
“Ngài.”
Lời ta vừa dứt, mặt Triệu Phụng An đỏ rồi lại xanh.
Một lúc lâu sau, hắn như thể buông xuôi, chán nản nói:
“Đúng, ta có hơi thích ngươi.”
“Nhưng ngươi yên tâm, ta không phải kẻ mặt dày dai dẳng.”
Nói xong, hắn sải bước rời đi, bóng lưng đầy cô đơn.
Ta khẽ thở dài, cả đêm trằn trọc.
Từ đêm ấy, ta cứ thấp thỏm lo lắng, sợ Triệu Phụng An sẽ gây khó dễ cho ta.
Nhưng không.
Hắn không làm thế.
Chỉ là trở lại như lúc ta mới đến phủ.
Gương mặt lạnh lùng, xa cách ngàn dặm.
Trong lòng ta có chút khó tả.
Bước ngoặt xảy ra sau đó vài tháng, trong một lần ám sát nữa.
Lũ thích khách lần này mắt kém.
Có kẻ vung đao nhằm về phía ta, Triệu Phụng An liền lao đến che chắn, ôm ta vào lòng.
Máu nhuộm đỏ y phục hắn.
Ta muốn ở cạnh chăm sóc, nhưng hắn lại từ chối.
“Bên ta đã có người hầu, nếu ngươi không có ý gì, thì cũng đừng làm mấy việc khiến người khác hiểu lầm.”
Ta đứng lặng ngoài cửa rất lâu.
Rồi, đẩy cửa bước vào
Cho nên, mới có cảnh tượng ngày hôm nay.
Triệu Phụng An nhìn ta, ánh mắt đầy âm u:
“Tội bỏ phu quân trốn nhà, ngươi có biết sai không?”
Người này bụng dạ hẹp hòi, từ khi động lòng với ta liền ngầm ganh tị với Tạ Dục, đến nỗi nghe người khác nói từ ‘tạ ơn’ cũng đen mặt.
Thẩm Triêu Triêu ngây người, vẫn chưa hiểu ra.
Năm xưa rõ ràng là Tạ Dục hưu ta, đưa ta về Giang Nam.
Tạ Dục khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
9
Ta khẩn cầu nhìn Triệu Phụng An.
Một lúc lâu.
Hắn khẽ thở dài, trong mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.
Hắn thấp giọng nói:
“Vốn dĩ ta đã định đưa ngươi tiến kinh, ngươi gấp cái gì.”
“Thôi vậy, dù sao người cũng ở đây rồi, chẳng chạy đi đâu được.”
Lời này, giống như hắn đang tự nói với mình.
Hắn phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn liếc ta một cái, ánh mắt như trách ta vô tình, hệt một phu quân bị phụ tình.
Ta không có tâm trí để để ý đến hắn.
Hắn vừa đi, ta đã vội vàng đi tìm Niệm nhi.
Thế nhưng, lại có người không muốn dễ dàng buông tha cho ta.
Tạ Dục chặn đường ta, hỏi:
“Vân Tân, ngươi và Nhiếp chính vương có quan hệ gì?”
Chàng ta quả nhiên không ngu.
Cũng đúng.
Tạ Dục vốn thông minh.
Năm đó để cưới được Thẩm Triêu Triêu, hắn bày ra kế hay dùng cô nhi thay thế vị trí Tạ gia phu nhân, lấy ta làm bàn đạp, còn được lời có thêm một đứa con gái.
Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nói:
“Ta nhìn thấy thị vệ đứng ngoài Tạ phủ hôm đó, tay áo hắn có phù hiệu của phủ Nhiếp chính vương.”
“Nghe nói Nhiếp chính vương hậu viện có một nữ nhân, được sủng ái nhưng chỉ là một món đồ chơi không danh phận.”
Hai chữ “đồ chơi” hắn nhấn mạnh rõ ràng.
Nhưng ta không bận tâm.
Danh phận gì đó, ta đâu phải chưa từng có.