Chương 3 - Khi Nước Mắt Rơi Vào Đêm Tối
8
Cúp máy xong, tôi chỉnh lại quần áo, xuống lầu tìm Minh Dự để xin lỗi.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đâm thẳng vào vòng tay anh ta.
Anh ta nhíu mày, môi mím chặt, nhét vào tay tôi một túi thuốc nhỏ.
“Sáng nay kiểm tra thấy có dấu hiệu sưng đỏ, bôi cái này sẽ dễ chịu hơn.”
Lòng tôi chợt có cảm giác khó tả.
Muốn nói lời cảm ơn thì lại quá nhạt nhẽo.
Nói gì khác đi thì lại có vẻ quá mờ ám.
Ánh mắt tôi rơi xuống cánh tay áo xắn lên của anh ta.
Dưới đó lộ ra một vòng dấu răng ngay ngắn.
Hôm qua có lúc anh ta quá mức hăng hái, tôi tức giận cắn mạnh một cái.
Minh Dự lúng túng mở lời:
“Em có thể giúp chị, nhưng nếu không muốn, đừng nhìn em bằng ánh mắt đáng thương như thế.”
“Em sẽ nghĩ rằng, chị không nỡ từ chối em.”
Tôi giật mình lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.
“Xin lỗi, tôi không có ý đùa giỡn với cậu.”
Ngay cả Tưởng Chiêu Tựu cũng coi thường tôi.
Minh Dự, một người còn cao hơn anh ta một bậc, càng là người tôi không thể với tới.
Trong mắt bọn họ, địa vị quan trọng hơn tình cảm nhiều lần.
Tôi không có thêm năm năm nào để lãng phí nữa.
Cũng không muốn nghe những lời tổn thương thêm lần thứ hai.
Tôi hít sâu, quyết định nói thẳng ra tất cả.
Tôi đặt sự yếu đuối của bản thân ra trước mắt anh ta, trần trụi đến mức đáng xấu hổ.
“Nếu không phải vì cậu đồng ý, ở bất cứ nơi nào khác, tôi cũng phải cúi đầu gọi cậu một tiếng ‘Minh thiếu’.”
“Tôi chỉ là một người bình thường, muốn cùng người mình thích ba bữa một ngày, sống một cuộc đời giản dị.”
“Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là một chút….”
Câu nói cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi đau đớn hít sâu một hơi.
Giá mà ngày đó tôi không buông thả bản thân.
“Minh thiếu, sau khi chuyến du lịch kết thúc, chúng ta xem như người xa lạ.”
“Chia tay trong hòa bình.”
Hàm răng Minh Dự cắn chặt đến mức run lên, trong mắt ánh lên tia đỏ.
“Diệp Chân, chị lúc nào cũng vậy.”
“Chọc em động lòng rồi lại vứt bỏ.”
Tôi cố gắng nhếch môi, đè nén mọi cảm xúc xuống sau lớp mặt nạ.
“Là lỗi của tôi.”
“Nếu đánh hay mắng tôi có thể khiến cậu thấy dễ chịu hơn, tôi chấp nhận.”
“Nếu không hài lòng, chị muốn thế nào cũng được.”
“Đủ rồi!”
Minh Dự quát lên:
“Chị có quyền lựa chọn không chấp nhận.”
“Nhưng không cần nói ra những lời tự hạ thấp bản thân như vậy.”
Anh ta thở dài, như thể có chút thất vọng:
“Chị à, trong tình cảm, chúng ta bình đẳng.”
Lời nói ấy như một tia sét giáng xuống, phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lẽo trong lòng tôi.
Tưởng Chiêu Tựu chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt bình đẳng.
Lúc bạn bè anh ta châm chọc tôi không hiểu quy tắc xã hội, anh ta chỉ cười, bảo rằng tôi là kiểu mọt sách lớn lên ở thị trấn nhỏ, chưa từng thấy thế giới rộng lớn.
Vậy nên tôi đã liều mạng nỗ lực, để mọi người thấy được năng lực của mình.
Tôi muốn đứng cạnh anh ta một cách đường hoàng, không phải chỉ là một “bạn gái đi kèm”, hay một món đồ chơi trong những bữa tiệc xa hoa.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị nuôi dưỡng như một chú chim hoàng yến trong lồng vàng.
“Diệp Chân, chị rất tuyệt vời.”
Giọng nói của Minh Dự theo cơn gió truyền đến.
Làm mắt tôi cay xè, cả người run lên.
Anh ta vươn tay, định lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi tôi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, rụt tay về, chỉ lặng lẽ đi lấy khăn giấy từ quầy lễ tân.
Tôi chợt nhớ đến một câu:
Tình yêu là sự kiềm chế, là bàn tay đưa ra rồi lại thu về.
9
Kể từ hôm đó, Minh Dự giống như một cây kẹo cao su dính chặt lấy tôi.
Mở nắp chai nước trước khi đưa cho tôi.
Xách túi giúp tôi khi đi chụp ảnh.
Tối đến ra ngoài dạo phố, tự nhiên khoác áo lên vai tôi.
Ống kính máy ảnh của tôi luôn vô thức hướng về phía anh ta.
Sau khi về nước, Minh Dự mỗi ngày nhắn tin mấy chục lần.
Hôm nay ăn gì, làm gì, tâm trạng ra sao.
Bạn thân tôi bật cười:
“Nuôi một thú cưng điện tử rồi đấy.”
“Chân Chân, hay là cậu nhận lời đi?”
Tôi lắc đầu.
Người đã từng chết lặng trong giá rét, khi thấy ánh mặt trời đầu tiên lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
Luôn có cảm giác bản thân không xứng đáng.
“Tôi rất biết ơn cậu ấy.”
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi bật cười tự giễu:
“Nhưng không hợp.”
“Tôi chỉ là một người bình thường, thích hợp với một cuộc sống bình dị với một người cũng bình thường như mình.”
“Là do cái tên Tưởng Chiêu Tựu đó nhồi vào đầu cậu những thứ này đúng không?”
Bạn tôi tức giận:
“Chân Chân, cậu không biết mình tốt thế nào đâu.”
“Xinh đẹp, dịu dàng, học giỏi, năm nào cũng giành được học bổng. Tớ để ý cậu, chính là vì tò mò sao có thể có một người giỏi mọi thứ đến vậy.”
“Trong ngành, năm nào cậu cũng thắng giải, còn dẫn dắt bao nhiêu dự án lớn.”
“Vừa có nhan sắc, vừa có tài năng!”
Tôi cười mà nước mắt rưng rưng:
“Không phải chuyện đó.”
Có những rào cản không thể vượt qua chỉ bằng niềm tin vào chính mình.
Bạn thân càng thêm kích động:
“Minh Dự không phải Tưởng Chiêu Tựu.”
“Cậu rõ ràng biết điều đó.”
“Bị chó cắn một lần thì không được hưởng hạnh phúc, không được yêu đương nữa à?”
“Cậu không thể lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình!”
Hai mươi tuổi, nói về tình yêu vô giá, ai cũng khen dũng cảm.
Nhưng khi qua một độ tuổi nhất định, nhắc đến lý tưởng, nói về giấc mơ xa vời, tất cả đều thành nực cười.
“Tớ không chịu nổi thêm một kết quả thất bại nữa.”
Người ta không thể bước vào cùng một dòng sông hai lần.
Không thể, và cũng không nên.
“Nhưng mà, một người chân thành không nên có kết cục như vậy.”
“Kẻ phản bội chân tình mới là người đáng bị nuốt một vạn cây kim!”
Bạn thân gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh là Minh Dự khi còn rất trẻ, đứng giữa hoàng hôn trên thảo nguyên.
Địa điểm chụp được ghi là Tanzania.
“Cậu xem nhật ký của cậu ấy đi.”
“Mỗi năm cậu ấy đều đăng lại.”
Tôi mở ra xem đi xem lại, xác nhận rằng năm bài đăng này đều bị ẩn khỏi tôi.
Bạn thân gửi cả ảnh chụp màn hình đến.
“Hai người từng hẹn nhau ở đó.”
“Và năm nào, cậu ấy cũng quay lại.”
“Trong lúc cậu đợi Tưởng Chiêu Tựu thực hiện lời hứa, thì có một người khác vẫn luôn đợi cậu.”
“Bảo bối, đời người ngắn lắm, điều quan trọng nhất là trân trọng người ở bên cạnh.”
10
Đột nhiên, tôi có vô số điều muốn hỏi Minh Dự.
Giữa nhắn tin và gọi điện, tôi chọn gọi.
Tôi muốn nghe giọng anh ta.
Cuộc gọi vừa kết nối, dũng khí ban đầu lập tức tan biến không dấu vết.
Tôi lắp bắp “Em có muốn qua nhà chị xem ảnh không? Chị chụp được rất nhiều.”
Vừa dứt lời, tôi liền cắn lưỡi hối hận.
Câu này nghe còn kỳ quặc hơn cả việc khoe mèo nhà tôi biết nhào lộn.
Tôi vội vàng chữa cháy: “Mà thôi, dự báo thời tiết nói sắp có mưa lớn, em đừng qua nữa.”
Minh Dự bật cười, dù qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh ta.
“Chị hẹn em, đương nhiên em phải đến.”
“Dù ngày mai có lũ lụt, em cũng sẽ có mặt.”
Biết sẽ gặp lại anh ta, niềm hạnh phúc xen lẫn sự bồn chồn khiến tôi không yên.
Hết nghịch điện thoại lại dọn dẹp nhà cửa, chẳng thể tập trung làm gì.
Cho đến khi chuông cửa vang lên.
Minh Dự bước vào, hơi nước còn vương trên áo.
Anh ta ôm tôi thật chặt.
Tôi kinh ngạc thốt lên, nhưng ngay lập tức bị bế bổng lên khỏi mặt đất.
“Chị à, em rất nhớ chị.”
Giọng anh ta vang lên nơi hõm cổ tôi.
Dục vọng cuồn cuộn trào dâng, cuốn tôi vào cơn sóng dữ của anh ta.
Tâm trí tôi trống rỗng, tất cả những câu hỏi muốn nói đều bay biến.
“Chị.”
Minh Dự gần như dụ dỗ:
“Nhìn em đi.”
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng ánh nhìn mơ hồ ngây ngốc của tôi chỉ khiến anh ta càng có ý định trêu chọc.
Miệng tôi vừa hé ra, liền chỉ còn lại những âm thanh vỡ vụn.
Tôi vươn tay, không rõ là muốn đẩy anh ta ra hay siết chặt lấy anh ta hơn.
Minh Dự cúi đầu, cắn nhẹ lên đầu ngón tay tôi.
“Em không muốn làm người xa lạ với chị.”
“Không muốn ‘chia tay trong hòa bình’.”
“Chúng ta cứ thế mà dây dưa, đừng ai rời xa ai, được không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, nhưng không ngờ vẻ mặt này lại càng khiến anh ta thích thú.
Một động tác mạnh mẽ, vị trí của chúng tôi lập tức thay đổi.
Tóc tôi xõa xuống, vương trên lồng ngực rắn chắc của anh ta.
“Minh Dự…” Giọng tôi nghẹn lại, nước mắt sắp trào ra.
Cơ bụng anh ta vì dùng sức mà càng lộ rõ đường nét.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt sáng rực, phản chiếu hình ảnh của tôi trong đó.
“Diệp Chân, đồng ý với em, được không?”
Nước mắt tôi rơi xuống, hòa cùng cơn mưa ngoài cửa sổ.
Tôi siết chặt lấy bờ vai rắn rỏi của Minh Dự.
Cả người anh ta nóng rực.
Câu trả lời của tôi chỉ là những tiếng nức nở xen lẫn.