Chương 3 - Khỉ Núi Ma
3.
Tôi mím môi tìm kiếm những ký ức còn sót lại trong đầu.
Sau khi nhớ ra vị trí nhà chú Liễu, tôi vội cầm đèn pin chạy ra ngoài.
Màn đêm đen kịt, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng tròn, vô cùng lạnh lẽo.
Nếu hai bên đường ở nông thôn không phải là những cánh đồng ruộng hoang vắng, thì chính là những ngôi mộ đứng sừng sững với đủ kích cỡ.
Dù là hàng xóm ở chung quê nhưng mọi người cũng không quá thân nhau.
Mỗi nhà đều cách nhau rất xa, mỗi hộ giữ một mảnh đất.
Tôi chạy đến nỗi lồng ngực rực lên, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Cách đó vài bước, trong rừng vang lên tiếng kêu của chim đỗ quyên.
Tôi lập tức dừng bước.
Tôi chiếu thẳng đèn pin trắng vào bụi gai cách đó không xa, nhưng lại không thấy gì.
Tôi nhấc chân, chạy về phía trước mấy bước.
“Lộc cộc, lộc cộc...”
Con đường nhỏ ở quê trống trải, nên chắc hẳn chỉ có tiếng chân của một mình tôi mới đúng.
Sao lại có hơn một tiếng bước chân?
Tôi nhạy bén quan sát xung quanh, ước lượng khoảng cách từ chỗ tôi đến căn nhà sáng đèn gần nhất còn mấy chục bước chân.
Tiếng sột soạt phía sau cách tôi càng ngày càng gần.
Nhưng mỗi khi tôi quay lại thì chỉ nhìn thấy mấy ngọn cỏ dại bên đường dưới ánh trăng đang nhẹ nhàng lay động theo gió.
Ngoài ra, tôi không thấy gì nữa.
Tim tôi đập nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng.
Tôi nắm chặt đèn pin, hít sâu và cúi đầu nhìn theo bóng của mình.
Tôi phải híp mắt nhìn kỹ mới phát hiện được một bóng đen nhỏ gầy đang chăm chú đứng ở sau lưng mình, dường như hoà làm một với bóng của tôi.
Da đầu tôi tê dại, tôi cầm chiếc đèn pin ném mạnh ra sau.
Cái bóng kia chạy đi, cách tôi rất xa, hét lên khe khẽ chói tai.
Nhờ ánh trăng và đèn pin, tôi thấy rõ chủ nhân của cái bóng chính là con khỉ hoang.
Không biết từ khi nào, nó nín thở theo sát bên người, mà tôi lại không phát hiện.
Nó muốn làm gì?
Ánh mắt màu da cam của con khỉ hoang nhìn chằm chằm vào tôi, hai mắt như muốn nứt ra.
Cái miệng màu đỏ tươi mở to như đầu người.
Vốn dĩ nó trông giống một con ác quỷ.
Lúc này, trông nó rất tức giận vì quỷ kế bị vạch trần, chiếc răng nanh trắng của nó chĩa thẳng về phía tôi.
Nó còn mơ hồ hét lên:
“Của tao! Đó là của tao!”
Hai chân tôi xụi lơ, hét to chạy về phía trước.
Con khỉ hoang ngồi lên người tôi, cào vào sau lưng tôi như một người đàn bà chanh chua, gào thét:
“Của tao! Của tao!”
“Trả lại cho tao...!”
Tôi bị nó đánh cho choáng đầu, hình như mơ hồ nghe được tiếng mẹ gọi.
Tôi mím môi tìm kiếm những ký ức còn sót lại trong đầu.
Sau khi nhớ ra vị trí nhà chú Liễu, tôi vội cầm đèn pin chạy ra ngoài.
Màn đêm đen kịt, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng tròn, vô cùng lạnh lẽo.
Nếu hai bên đường ở nông thôn không phải là những cánh đồng ruộng hoang vắng, thì chính là những ngôi mộ đứng sừng sững với đủ kích cỡ.
Dù là hàng xóm ở chung quê nhưng mọi người cũng không quá thân nhau.
Mỗi nhà đều cách nhau rất xa, mỗi hộ giữ một mảnh đất.
Tôi chạy đến nỗi lồng ngực rực lên, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Cách đó vài bước, trong rừng vang lên tiếng kêu của chim đỗ quyên.
Tôi lập tức dừng bước.
Tôi chiếu thẳng đèn pin trắng vào bụi gai cách đó không xa, nhưng lại không thấy gì.
Tôi nhấc chân, chạy về phía trước mấy bước.
“Lộc cộc, lộc cộc...”
Con đường nhỏ ở quê trống trải, nên chắc hẳn chỉ có tiếng chân của một mình tôi mới đúng.
Sao lại có hơn một tiếng bước chân?
Tôi nhạy bén quan sát xung quanh, ước lượng khoảng cách từ chỗ tôi đến căn nhà sáng đèn gần nhất còn mấy chục bước chân.
Tiếng sột soạt phía sau cách tôi càng ngày càng gần.
Nhưng mỗi khi tôi quay lại thì chỉ nhìn thấy mấy ngọn cỏ dại bên đường dưới ánh trăng đang nhẹ nhàng lay động theo gió.
Ngoài ra, tôi không thấy gì nữa.
Tim tôi đập nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng.
Tôi nắm chặt đèn pin, hít sâu và cúi đầu nhìn theo bóng của mình.
Tôi phải híp mắt nhìn kỹ mới phát hiện được một bóng đen nhỏ gầy đang chăm chú đứng ở sau lưng mình, dường như hoà làm một với bóng của tôi.
Da đầu tôi tê dại, tôi cầm chiếc đèn pin ném mạnh ra sau.
Cái bóng kia chạy đi, cách tôi rất xa, hét lên khe khẽ chói tai.
Nhờ ánh trăng và đèn pin, tôi thấy rõ chủ nhân của cái bóng chính là con khỉ hoang.
Không biết từ khi nào, nó nín thở theo sát bên người, mà tôi lại không phát hiện.
Nó muốn làm gì?
Ánh mắt màu da cam của con khỉ hoang nhìn chằm chằm vào tôi, hai mắt như muốn nứt ra.
Cái miệng màu đỏ tươi mở to như đầu người.
Vốn dĩ nó trông giống một con ác quỷ.
Lúc này, trông nó rất tức giận vì quỷ kế bị vạch trần, chiếc răng nanh trắng của nó chĩa thẳng về phía tôi.
Nó còn mơ hồ hét lên:
“Của tao! Đó là của tao!”
Hai chân tôi xụi lơ, hét to chạy về phía trước.
Con khỉ hoang ngồi lên người tôi, cào vào sau lưng tôi như một người đàn bà chanh chua, gào thét:
“Của tao! Của tao!”
“Trả lại cho tao...!”
Tôi bị nó đánh cho choáng đầu, hình như mơ hồ nghe được tiếng mẹ gọi.