Chương 8 - Khi Nữ Phụ Quyết Định Chơi Đến Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thật sự không thể chờ đợi được nữa rồi.

Trong khu vực làm việc, nhân viên xì xào:

“Đúng là số hưởng thật, bao giờ mình mới bám được một ông chủ để làm tổng tài phu nhân đây…”

“Không phải công ty họ cấm yêu đương nơi làm việc sao?”

“Người ta là sếp mà, quy định chẳng phải do họ đặt ra à? Muốn phá thì phá thôi. Xem ra chắc là yêu thật đấy.”

Tôi làm như không nghe thấy gì, lặng lẽ băng qua văn phòng.

Thấy tôi đến, mọi người lập tức cúi đầu giả vờ làm việc chăm chỉ.

Tôi chỉ mỉm cười, không vạch trần.

Trên mạng xã hội, Lục Cảnh Diêu và Lý Vi Vi đăng đầy ảnh thân mật.

Cặp đôi “chim sa cá lặn” từng bị tôi “ngược đãi” suốt bao lâu —

Cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính yêu nhau dưới ánh sáng mặt trời rồi.

Chắc họ đang rất hạnh phúc nhỉ.

Nhưng…

Chỉ khoảng một tuần sau, mọi chuyện thay đổi chóng mặt.

Hot search bùng nổ: Tổng tài và vợ sắp cưới bị bắt điều tra.

Kèm theo đó là hàng loạt cáo buộc về vi phạm pháp luật bị phanh phui.

Lý Vi Vi còn bị tra ra hành vi biển thủ công quỹ với số tiền khổng lồ.

Khoản tiền cô ta rút về đầu tư vào một dự án gặp sự cố, khiến công ty bị rò rỉ dòng tiền nghiêm trọng.

Hôm ấy, khi Lục Cảnh Diêu và Lý Vi Vi bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát…

Tôi và Cố Tu Viễn đứng bên cửa sổ tầng cao, nhìn xuống.

Anh ta đút tay vào túi quần tây, thản nhiên cảm thán:

“Giờ thì đúng là chim liền cánh – cá liền đầu rồi.”

“Làm ăn mà không có đạo nghĩa, sớm muộn cũng đi đến bước này.”

Tôi khẽ cười, không nói gì.

Thực ra, từ trước khi gặp Cố Tu Viễn ở công trường, tôi đã liên hệ với anh ta.

Câu nói “cô ấy trông quen mắt” hôm ấy, không phải là lời xã giao, mà là cố tình nhắc nhở.

Anh nói cho tôi biết, anh trai của Lý Vi Vi nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất.

Cả nhà sống trong cảnh chạy trốn chủ nợ, vô cùng hỗn loạn.

Ban đầu, tôi thật sự có ý muốn nâng đỡ cô ta.

Nhưng sau khi bị cô ta từng bước ép sát, tôi đã ghi rõ tên cô ta vào kế hoạch của mình.

Người như cô ta, một khi leo được lên người Lục Cảnh Diêu sẽ coi đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tuyệt đối không buông tay.

Không những vậy, vì sợ bị trả đũa, cô ta còn muốn triệt để gạt tôi khỏi công ty.

Nhưng cô ta không biết — công ty đó, là tâm huyết bao năm tôi bỏ ra.

Thà đập nát, chứ không để người khác hái quả.

Tôi cố tình để cô ta tiếp xúc với mảng tài chính.

Tôi biết chắc chắn, cô ta sẽ lấy tiền công ty để bù vào cái hố đen nhà mình.

Còn về Lục Cảnh Diêu?

Vì muốn gom đủ chứng cứ, tôi đã nhẫn nhịn suốt một thời gian dài.

Tôi từng khuyên anh ta nên làm ăn cho đàng hoàng, nhưng anh ta không nghe.

Lúc anh ta đắm chìm trong tham vọng, tôi không vạch trần.

Nhưng khi anh ta tỉnh ngộ, tất cả đã quá muộn.

Tự cho mình là người có lương tâm, mà lại không có một chút đạo nghĩa nào trong những chuyện quan trọng nhất.

Tiếng còi xe cảnh sát dần xa.

Tôi khẽ thở ra một hơi, quay về phòng làm việc.

Nhưng chưa đầy một tháng sau…

Tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Cảnh Diêu.

Chương 12

Giọng anh ta vang lên qua điện thoại, mệt mỏi rã rời:

“Tiểu Lan, em… có thể đến thăm anh một chút không?”

Tôi không do dự lâu.

Là kẻ chiến thắng, đích thân đến nhìn đối thủ sa cơ lỡ vận, cũng là một loại sung sướng.

Qua lớp kính ngăn, Lục Cảnh Diêu nhìn như đã già đi cả chục tuổi.

Anh ta mặc áo khoác vàng của trại giam, đầu cạo trọc lốc, ánh mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, không còn chút phong độ ngày xưa.

Nhìn thấy tôi, anh ta kích động như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, vừa định đứng dậy đã bị cai ngục ấn xuống.

Anh ta ngượng ngùng ngồi lại, nét mặt gần như khẩn cầu:

“Tiểu Lan, em đến rồi.”

Tôi bình thản mỉm cười:

“Đến xem anh thế nào.”

Ánh mắt anh ta ánh lên chút hy vọng:

“Dạo này… em sống ổn không?”

Tôi mỉm cười, đáp rõ ràng:

“Như anh thấy đấy — tôi sống rất tốt.”

Anh ta gật gù cười gượng, mấp máy môi, cố nói:

“Vậy thì tốt… tốt…”

“Anh nghĩ… chuyện lần này vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Em xem có thể giúp anh được gì ở bên ngoài không…”

“Không.”

Tôi ngắt lời anh ta dứt khoát.

Lục Cảnh Diêu sững người nhìn tôi, sau đó như nhớ ra điều gì, vội vàng nói:

“Chẳng lẽ em… vẫn còn giận anh sao?”

“Tiểu Lan, nghe anh giải thích… anh chỉ là nhất thời hồ đồ. Nhưng em phải tin, những phút yếu lòng ấy chỉ là thoáng qua thôi, trong lòng anh luôn có em.”

“Chỉ cần em giúp anh ra ngoài… anh nhất định sẽ sống tử tế với em, cả đời này chỉ cần em, không cần ai nữa…”

Tôi nhướng mày:

“Vậy… cả Lý Vi Vi cũng không cần nữa à?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)