Chương 2 - Khi Nữ Chính Không Phải Là Tôi
Chẳng qua dạo này anh quá dính tôi, nên thỉnh thoảng tôi mới đến lớp học cùng.
【Vẫn là nữ chính nhìn đã mắt hơn, vòng một, vòng eo – chuẩn xịn. Không hiểu nổi nam chính lại thích nữ phụ gầy gò như giá đỗ làm gì!】
【Thích kiểu như nữ chính – xinh đẹp rạng rỡ, hào sảng tự nhiên. Không như nữ phụ, ngoài mặt thì thanh thuần, bên trong thì tâm cơ đầy mình.】
Ủa vậy là tiêu chuẩn kép à?
Thì ra khi người ta cạn lời đến mức tuyệt vọng… thật sự sẽ thấy buồn cười.
Tôi siết chặt tay Duy Thức.
Hít một hơi thật sâu.
Không được, không thể phản bác lại đám bình luận.
Vốn dĩ bọn họ đâu đứng về phía tôi. Nếu biết tôi nhìn thấy những gì họ nói, họ có khi còn bày trò hại tôi nữa.
Tôi đã cố kìm lại rất lâu… mới nhịn được cơn bốc đồng muốn cãi tay đôi với bình luận.
“Á Kiều, em thấy khó chịu à?”
Duy Thức nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, giả vờ như không thấy mấy lời bình phẩm độc miệng đó.
Cách hai dãy bàn, Lâm Sơ Di đang nghiêng mặt, chăm chú nghe giảng.
Từ lúc cô ấy bước vào, tôi dám chắc ánh mắt giữa cô và Duy Thức chưa từng giao nhau lấy một lần.
Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, hai người họ sẽ có “play” như mấy dòng bình luận nói.
Nên… đám đó chắc chắn đang bịa chuyện.
Tan học, tôi kéo tay Duy Thức rời khỏi lớp.
Và đám bình luận lập tức nhảy ra tìm kiếm sự tồn tại.
【Nữ phụ lại bắt đầu rồi, thể hiện mình là thanh mai mới chịu à? Không nắm tay nam chính thì chết chắc?】
Xin lỗi nha, chúng tôi là đan chặt mười ngón, không phải tôi đơn phương kéo anh ấy đâu.
Hello? Có thấy không?
Chúng tôi là… mười. ngón. tay. đan. nhau.
【Nữ chính nhìn sang rồi kìa! Nữ phụ đúng thật rẻ rúng, cứ phải bám riết lấy nam chính. Làm nữ chính buồn thì sao hả?】
Tôi quay đầu lại.
Lâm Sơ Di quả nhiên đang nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm của tôi và Duy Thức.
Khoảng cách hơi xa, nên tôi không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô ấy.
Ngay sau đó, một chàng trai cao ráo, điển trai bước đến cầm lấy cặp sách của Lâm Sơ Di.
Khuôn mặt lạnh nhạt ban nãy của cô ấy chợt nở một nụ cười dịu dàng.
Đám bình luận sững sờ.
【Gì vậy trời? Nam thần bên nữ chính là ai thế?!】
【Ai nói cho tôi biết với! Tại sao cả hai người trong cặp chính đều có người khác bên cạnh?! Tôi muốn phát điên rồi!】
Tôi cong môi, khẽ cười.
Ha, đúng là một lũ hề.
4
Tôi cảm thấy mình đã nhìn thấu bản chất của đám bình luận.
Chúng chỉ muốn tôi hiểu lầm Duy Thức, để anh rơi vào tay Lâm Sơ Di.
Nhưng tôi sẽ không để họ toại nguyện.
Học suốt cả buổi sáng, cơn buồn ngủ tích tụ đến đỉnh điểm.
Duy Thức còn muốn tôi ngồi học tiếp cùng anh.
Mà mắt tôi thì sắp không mở nổi nữa.
“Á Kiều…”
Không thèm quan tâm ánh mắt đáng thương của anh, tôi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
“Chiều nay dính nhau… em cho anh ứng trước rồi đó.”
Vệt đỏ nhạt lan dần từ xương quai xanh lên cổ Duy Thức, lan đến cả vành tai anh cũng đỏ ửng.
“Vậy… em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nhìn anh lúc này, lòng tôi mềm nhũn.
Đây chính là thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng tôi.
Anh ngoan ngoãn, thuần khiết, là chú cún nhỏ luôn nghe lời tôi.
Tạm biệt Duy Thức cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, tôi về nhà và ngủ một giấc đến trời đất tối tăm.
Khi tỉnh dậy, hoàng hôn đã giăng ngang bầu trời.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.
【Tiếc ghê, vậy mà lại thật sự đánh thức được nữ phụ. Nhưng cũng muộn rồi, nam nữ chính sắp “nấu cơm thành cơm chín” rồi đấy!】
【Ngủ như heo chết, không biết sau này có hối hận không. Thanh mai của cô sắp thành người ta rồi nha.】
Nhìn một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Duy Thức, tôi bắt đầu hoảng.
Kéo lên đầu tin nhắn, là đoạn anh gửi nửa tiếng trước:
Duy Thức: “Á Kiều, anh hơi nóng người… em có thể đến đón anh không?”
Lần theo định vị anh gửi, tôi mất thêm hai mươi phút mới tới nơi.
Tôi ho khẽ vài tiếng, cố nuốt vị tanh trong cổ họng, giọng khàn khàn gọi anh:
“Anh Thức… em đến rồi.”
5
Ngoài tôi ra, trong căn phòng thiết bị nhỏ hẹp và tối om còn có hai tiếng thở dốc rõ rệt.
“Mình ơi, Duy Thức ở đây này.”
Giọng nữ nhẹ nhàng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng phần đuôi âm run rẩy lại dễ khiến người ta suy diễn.
Tim tôi trĩu xuống.
【Nữ chính giọng quyến rũ quá trời, chắc là xong việc rồi á á á!】
【Phòng gì mà tối quá, không thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng thở thôi!】
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố giữ bản thân bình tĩnh.
“Phòng này hơi tối… mình bật đèn pin đi tới được không?”
Giọng cô gái có chút do dự:
“…Được, đèn phòng hỏng rồi, cẩn thận một chút cũng tốt.”
Tôi bật đèn, rọi sáng hai gương mặt đang đỏ bừng.
Lâm Sơ Di lấy tay che mặt, ngượng ngùng nói:
“Tình trạng của Duy Thức… hình như không ổn lắm.”
Tôi khẽ nhíu mày:
“Còn cậu thì sao?”
Cô ấy ngẩn ra một chút:
“Em ổn, chỉ hơi choáng với mỏi chân thôi… bạn em sắp tới đón rồi.”
【Hê hê, mỏi chân à? Nghe giống kiểu vừa “xong việc” ha!】
Tim tôi đập trật một nhịp.
Chỉ hai phút sau, chàng trai hồi sáng đã đến đưa Lâm Sơ Di đi.
Tôi bước đến định đỡ Duy Thức dậy, nhưng người anh nóng như phát sốt, mềm nhũn không còn sức.
Anh khép hờ mắt, dụi mặt vào lòng bàn tay tôi.
“Á Kiều… Á Kiều…
Đừng bỏ anh… anh có gắng nhịn rồi mà…”
Tôi dùng mu bàn tay dán lên trán anh, cố gắng giúp anh hạ nhiệt.
Lòng đau như cắt.
Sau khi xác nhận đã khóa cửa phòng thiết bị, tôi nhanh chóng quay lại bên cạnh anh.
“Anh ngoan nào… giờ em giúp anh.”
Tôi tắt đèn pin.
Trong bóng tối, hơi thở chúng tôi quyện vào nhau.
【Nữ phụ, dừng tay ngay cho tôi!!】
【Đừng mà! Đừng phá CP chính thức của tôi!!!】
Đám bình luận gào thét trong vô vọng.
Tôi phớt lờ, không nghe, không nhìn.
Duy Thức run rẩy ôm chặt lấy tôi, tôi khẽ khàng thì thầm:
“Lần này… nhanh một chút, được không?”