Sinh nhật ba tôi, Thẩm Yến mở chai Mao Đài mà anh ta mang đến, trong lúc nâng ly bỗng nhiên hỏi:
“Ba à, thật ra có lúc con rất tò mò.”
“Bao năm qua ba dạy dỗ kiểu gì mà lại nuôi dạy được một người con gái như Diệp Du – vừa chanh chua, vừa ngang ngược vô lý, lại còn không tự biết mình như thế?”
Ngón tay ba tôi đang cầm ly rượu khựng lại trong chốc lát.
Còn tôi thì chỉ bình thản đặt tờ khăn giấy lau miệng xuống.
“Em đồng ý ly hôn với anh rồi.”
Ngón tay Thẩm Yến cầm ly rượu cũng thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong tích tắc, anh ta đã nở nụ cười:
“Em nghĩ thông được như vậy là tốt rồi.”
Tối hôm đó, Thẩm Yến đưa cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn.
“Em yên tâm, sau này nếu có chuyện gì, cứ tìm anh.”
Tôi không nói gì, chỉ bình thản cầm bút ký tên.
Thẩm Yến ngoại tình một năm trước, nửa năm trước bắt đầu ép tôi ly hôn.
Nửa năm này, anh ta như phát điên, làm đủ mọi chuyện ghê tởm.
Dùng công việc của bạn thân để uy hiếp cô ấy khuyên tôi ly hôn.
Công khai gọi video với cô bạn học cùng cấp ba – người mà anh ta ngoại tình – ngay tại nhà.
Bây giờ thậm chí còn tiến hóa đến mức, công khai chế giễu ba tôi để ép tôi ly hôn.
Nếu anh ta muốn ly hôn đến vậy, tôi thành toàn cho anh ta.
Chỉ là sau này khi mất đi tất cả, đừng hối hận.
Bình luận