Chương 8 - Khi Nỗi Đau Lớn Dần
Chu Minh Tự tức đến bật cười, chỉ vào vết bớt trong ảnh: “Cái bớt này, cô tưởng tôi không nhận ra sao?”
“Trước đây tôi nghi ngờ cô ngoại tình nên mới ly hôn, chẳng qua không có bằng chứng. Giờ
xem ra, cô đúng là không chừa bản tính cũ! Dùng ảnh dơ của mình, ghép mặt Chu Vân vào, cô còn biết xấu hổ không?!”
Bị chửi đến mức không chịu nổi, Hứa Ngôn Tâm cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Cô ta đẩy mạnh anh ta ra, lạnh lùng lau vết máu bên mép, cười khẩy: “Chu Minh Tự, anh có tư cách gì mà chửi tôi? Tôi là loại không ra gì, thì anh là thứ tốt đẹp chắc?”
Cô ta chỉ thẳng vào mặt anh ta, ánh mắt đầy khinh thường: “Anh một mặt giữ lấy Chu Vân không buông, một mặt lại mập mờ với tôi. Miệng thì nói vì
con, thực ra chẳng phải anh thích cảm giác ‘vợ trong nhà, bồ bên ngoài’ sao? Khi anh vụng
trộm với tôi, sao không tự thấy mình bẩn thỉu đi?”
Chu Minh Tự bị chọc trúng chỗ đau, tức đến run cả người.
“Còn nữa,” Hứa Ngôn Tâm nhìn anh ta đầy mỉa mai, “Tôi chỉ photoshop vài bức ảnh là anh
tin sái cổ. Chu Minh Tự, là anh ngu! Anh đem cơn giận đổ lên đầu tôi thì còn mặt mũi làm đàn ông không?!”
“Con khốn! Câm miệng!”
Chu Minh Tự bị kích điên, lao vào túm lấy cô ta, hai người giằng co hỗn loạn giữa phòng.
Nhưng trò hề này… vẫn chưa kết thúc.
Chu Minh Tự là kiểu người có thù tất báo.
Anh ta thuê người khôi phục toàn bộ dữ liệu trong điện thoại của Hứa Ngôn Tâm.
Quả nhiên, tất cả ảnh gốc đều còn đó, thậm chí còn có nhiều đoạn tin nhắn và video nhạy cảm hơn, ghê tởm hơn.
Những năm qua Hứa Ngôn Tâm chưa từng an phận, cặp kè với không ít đàn ông đã có gia đình.
Chu Minh Tự sắp xếp lại toàn bộ ảnh và video, không chỉ gửi cho bố mẹ và cơ quan làm
việc của cô ta, mà còn đặc biệt in ra, gửi cho từng người vợ của những gã đàn ông đã qua lại” với Hứa Ngôn Tâm.
Chẳng bao lâu, Hứa Ngôn Tâm trở thành chuột chạy qua đường — ai cũng muốn đánh.
Cô ta bị đuổi việc, bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, đi trên đường còn bị những người vợ chính thất giận dữ tạt sơn, ném rau thối.
Nửa tháng sau, tôi và Thẩm Dư kết thúc chuyến du lịch, trở về nước.
Vừa ra khỏi sân bay, đã bị một người đàn ông mắt đỏ ngầu chặn lại.
Là Chu Minh Tự.
Mới nửa tháng, trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
“Vân Vân…” Giọng anh ta khàn đặc.
Thẩm Dư bước lên một bước, chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh như băng: “Anh Chu, xin hãy giữ khoảng cách.”
Chu Minh Tự nhìn Thẩm Dư chằm chằm, ánh mắt đầy thù hận: “Là anh! Là anh dụ dỗ vợ tôi! Đồ tiểu tam!”
Tôi điềm tĩnh nhìn anh ta: “Tôi và anh đã ly hôn rồi. Ở đâu ra tiểu tam?”
Sắc mặt Chu Minh Tự sầm xuống.
“Vân Vân, anh biết em vẫn còn giận, nhưng những lời như thế, em đừng nói lung tung nữa.”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Giấy ly hôn là chính tay anh ký. Hiệu lực từ lâu rồi.”
“Em nói bậy! Tôi ký lúc nào…”
Giọng Chu Minh Tự đột nhiên ngừng bặt.
Anh ta chợt nhớ ra — buổi chiều hôm đó, anh ta đang vội đến với Hứa Ngôn Tâm để kỷ niệm ngày cưới cũ.
Cô ta cứ liên tục nhắn tin thúc giục, đầu óc anh ta chỉ lo nghĩ cách dỗ dành cô ta, đến mức chẳng thèm nhìn xem mình đang ký cái gì.
Anh ta cứ tưởng đó chỉ là một bản “cam kết” hay “bản nũng nịu” gì đó tôi bày ra để làm mình mềm lòng.
Thì ra… đó là giấy ly hôn thật?
Chu Minh Tự hoàn toàn hoảng loạn, gào lên: “Là cô lừa tôi ký! Tôi không chấp nhận! Không có giá trị gì hết!”
Tôi bật cười, giọng đầy châm chọc: “Chu Minh Tự, tôi dí dao vào cổ bắt anh ký chắc? Giấy
trắng mực đen bày ngay trước mắt, là do anh nóng ruột muốn đi chơi với vợ cũ, không thèm
nhìn đã ký bừa. Giờ hối hận, chẳng phải quá muộn rồi sao?”
“Không! Không phải vậy!”
Chu Minh Tự cuống quýt biện minh: “Vân Vân, anh biết mình sai rồi. Anh đã xử lý xong Hứa
Ngôn Tâm rồi, sau này cô ta tuyệt đối không dám làm phiền chúng ta nữa!”
“Em tha thứ cho anh một lần được không? Mình tái hôn nhé! Bây giờ anh đưa em đi làm lại
giấy kết hôn luôn! Anh hứa, từ giờ về sau, anh sẽ chỉ ở bên một mình em…”
Anh ta thậm chí còn định quỳ xuống cầu xin.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt — tiều tụy, bệ rạc, bẩn thỉu — trong lòng không gợn chút cảm xúc.
“Chu Minh Tự, tình cảm đến muộn, rẻ hơn cả cỏ rác.”
Tôi từng chữ, từng chữ nói rõ ràng:
“Anh đau khổ không phải vì còn yêu tôi, mà là vì anh không chấp nhận được chuyện ‘cái
bánh dự phòng’ ngoan ngoãn nghe lời năm nào bỗng dưng biến mất. Là tự tôn của anh bị tổn thương thôi.”
“Còn nữa,” tôi khoác tay Thẩm Dư, quay sang mỉm cười với anh, “Bây giờ tôi sống rất hạnh phúc. Mà kiểu hạnh phúc này, cả đời anh cũng chẳng cho nổi.”
Nói xong, tôi nắm tay Thẩm Dư, sải bước đi thẳng.
Phía sau vang lên tiếng hét gào thảm thiết của Chu Minh Tự: “Chu Vân! Anh thật sự yêu em mà! Quay lại đi!”
Tôi không quay đầu lại.
Thẩm Dư nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tôi nghĩ một lúc, mỉm cười đáp: “Lẩu đi. Loại cay nhất.”
Ngày trước, Chu Minh Tự không ăn cay, tôi cũng nhịn suốt ba năm.
Giờ thì tôi có thể sống lại là chính mình — một Chu Vân không thể thiếu vị cay.
Còn Chu Minh Tự?
Là ai vậy? Không còn quan trọng nữa rồi.
Hết