Chương 3 - Khi Nỗi Đau Gọi Tên
Tôi âm thầm cầu khẩn.
“Em… em thích chị. Chị có thể suy nghĩ về em không?”
“Đừng đùa chứ… chị có con rồi đó.”
“Nhưng giờ chị vẫn đang độc thân mà, yêu đương thì có liên quan gì chuyện có con đâu…”
Bữa cơm này cuối cùng cũng không nuốt nổi.
Ra khỏi phòng riêng, mắt Triệu Kỳ đỏ hoe như thể bị tôi bắt nạt.
“Chị ơi, chị suy nghĩ thêm nhé. Hôm nay là em hấp tấp, nhưng thứ Hai chị vẫn đi làm chứ?”
“Ừ.”
“Vậy… em tiễn chị về nhé?”
“Không cần…”
Tôi chưa kịp nói hết thì Chu An đã bước đến từ phía ánh đèn, thuận tay nhận lấy túi xách của tôi, còn gật đầu xã giao với Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ tròn mắt ngơ ngác, ấp a ấp úng:
“Anh… anh Chu, hai người… không phải chia tay rồi sao… sao lại…”
Chu An mỉm cười lịch thiệp, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Kỳ thì lại lạnh lùng lạ thường.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.
Cậu em, tôi tới đón bạn gái.”
Chu An nói xong còn nháy mắt ra hiệu với tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, phối hợp diễn:
“Đúng đúng, muộn rồi, em trai về đi nhé.”
Triệu Kỳ vội vã rời đi như chạy trốn.
Sau khi cậu ấy đi, tôi giật lại túi xách, cố gắng nói đùa để xua đi sự gượng gạo:
“Cậu ấy hình như sợ anh lắm đó, người ngoài nhìn vào chắc tưởng hai người từng có thù oán gì ấy nhỉ haha…”
Tôi càng nói càng thấy mình vô duyên, đành im luôn.
Không biết qua bao lâu, Chu An mới lên tiếng, giọng buồn buồn:
“Có thù thật.”
“Còn từng đánh nhau nữa.”
7
Tôi đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Chu An, anh chỉ nhìn qua loa, rồi vò lại nhét vào túi áo.
“Anh có thể lên nhà một lát không? Ý anh là… muốn lên thăm Dĩ An.”
Chu An cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ừ.”
Tôi siết chặt dây túi xách, đáp cộc lốc.
Hai người từng thân thiết như thế, giờ lại khách sáo đến mức này, nghĩ mà chua xót.
Cánh cổng sắt của khu chung cư cũ kĩ kêu cọt kẹt, đèn cảm ứng trong hành lang chập chờn nhấp nháy.
Vừa mở cửa, Chu An lên tiếng:
“Thật ra… anh muốn biết em mấy năm qua sống thế nào.”
“Giờ xem ra, đúng là tệ hại thảm hại.”
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt anh, cũng chẳng nghe rõ cảm xúc trong lời nói.
Nhưng những chuyện gần đây khiến tôi gần như suy sụp hoàn toàn.
Tôi không kìm được nữa, ngồi thụp xuống đất bên tủ giày, òa khóc như một đứa trẻ.
“Đúng! Em sống rất tệ! Anh thấy rồi đó, anh hài lòng chưa?
Anh đang nghĩ em bị báo ứng đúng không? Thấy em thê thảm như thế, anh không cần dùng hôn nhân để trả thù nữa phải không?
Anh nhìn cái ghế sofa này đi, em mua trên chợ đồ cũ, lau chùi cả buổi mới sạch được như vậy.
Tủ lạnh kia sơn tróc hết rồi, sửa biết bao lần em vẫn tiếc không nỡ vứt.
Tất cả mọi thứ ở đây, đều là hàng secondhand.
Em nghèo! Em còn nợ một đống tiền! Em đã như vậy rồi, tại sao anh vẫn không chịu tha cho em?!”
Tôi gom hết uất ức, ném cái túi lên người Chu An.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Tôi ôm gối, ngồi co ro trên nền nhà, chôn mặt vào cánh tay.
Không biết qua bao lâu, tôi mới dần bình tĩnh lại.
(Mẹ kiếp, nãy giờ mình phát điên cái gì thế… mất mặt chết đi được. Anh ta có khi nghĩ mình điên thật rồi ấy chứ…)
(Nhưng mà, phát tiết xong thấy cũng sảng khoái phết… ngực không còn tức như trước…)
Tôi thầm lẩm bẩm trong đầu, không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Lúc đó điện thoại reo lên – là mẹ tôi gọi.
Tôi ho nhẹ để giọng nghe bình thường rồi bắt máy.
“Ôi trời ơi, con ơi! Sao lại gây gổ với đối tượng xem mắt thế hả? Giờ người ta đi rêu rao khắp nơi nói xấu con, lời lẽ bẩn thỉu không chịu nổi! Mẹ thật sự không biết sau này con còn kiếm được ai nữa không đấy…”
Giọng bà oang oang khắp phòng khách bé nhỏ. Tôi cuống cuồng nhìn vào màn hình, mới phát hiện mình lỡ ấn nhầm bật loa ngoài.
Tôi chỉ muốn độn thổ. Nghe mẹ cứ thao thao bất tuyệt, tôi như rơi vào hố đen không đáy.
Không biết Chu An cầm điện thoại tôi từ lúc nào, nhẹ nhàng nói với mẹ tôi:
“Cháu chào bác, cháu là Chu An.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi giọng mẹ tôi nghẹn ngào vang lên:
“Ừ, ừ, mẹ hiểu rồi.”
Tiếng tút tút vang lên, lòng tôi bỗng thấy đắng ngắt.
“Dậy đi, sàn nhà lạnh lắm.”
Chu An chìa tay về phía tôi, y như lần đầu chúng tôi gặp nhau vậy.
Hồi đó tôi ngất xỉu vì đói lúc kiểm tra thể lực, anh cũng chìa tay đỡ tôi đứng dậy như thế.
Tôi do dự một chút rồi tự vịn sàn đứng lên.
“Cứ phải xa cách vậy sao?”
Chu An quay mặt đi, lục tìm gì đó trong túi.
“Nè, chứng minh thư, hộ khẩu, bao giờ rảnh thì đi làm giấy xác nhận không cùng huyết thống.
Ý anh là, hôm đó anh nói nghiêm túc đấy.
Chỉ cần em đồng ý, lúc nào anh cũng sẵn sàng.”
Dưới ánh đèn nhập nhoạng, giữa khoảng lặng ấy, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
“Sao vậy? Sao anh muốn cưới em?”
Tôi cúi xuống dọn lại phòng khách sau cơn bùng nổ, giả vờ không quan tâm.
“Trần Giai Ni, em bị khùng à? Kết hôn thì lý do gì chứ? Anh mẹ nó là thích em đó! Thích đến phát điên được không?!
Anh thừa nhận anh trẻ con, anh nói lời khó nghe. Hôm ở quán cà phê, anh đúng là lỡ lời.
Ba năm nay em bỏ anh, anh chẳng được xả giận tí nào à? Anh hối hận chết đi được.
Hôm họp lớp đó, em đến đúng không…”
Một lúc sau, anh rụt rè nói thêm:
“Anh sai rồi…”
Tôi nhìn vẻ mặt chân thành của anh, biết anh không đùa.
Tôi lôi ra cái hộp sắt méo mó trong giá sách, đổ ra cả đống giấy nợ.
“Đây là mấy tờ giấy vay tiền, tổng cộng hơn bảy con số. Em không biết bao giờ trả xong.
Anh chắc chắn còn muốn cưới em sao?”
Tôi xoay xoay lòng bàn tay, chờ phán quyết.
Anh lại lục túi, rút ra hai chiếc thẻ:
“Một cái là thẻ lương của anh, cái còn lại là tiền anh để dành cưới vợ từ hồi mới ra trường, đều cho em hết.
Lần này đừng bỏ anh nữa nhé.”
Tôi phì cười, nước mắt cũng lăn dài theo:
“Chu An, anh đúng là… đúng là đồ ngốc, em…”
Tôi vừa khóc vừa cười, vừa đẩy anh ra cửa, nhét trả lại hết đống giấy tờ vào túi anh.
“Chúng ta… cứ bình tĩnh lại đã.”
Cánh cửa sập lại rầm một tiếng.
Qua mắt mèo, tôi thấy hành lang trống trơn, Chu An đã đi mất.
Cánh cửa sắt khép lại, vậy mà cảm xúc trong tôi như không thể khép lại theo.
Lý trí thì bảo tôi chạy trốn, nhưng trái tim lại gào thét đòi được yêu.
Nhưng tôi… luôn bị hiện thực trói chặt.
8
Sáng hôm sau, tôi lết ra khỏi nhà với hai quầng thâm to tướng dưới mắt, vừa mở cửa thì thấy… Chu An đang ngồi xổm trước cửa, cười ngốc nghếch với tôi.
“Anh… anh chưa về à?”
Tôi hóa đá tại chỗ, không biết là anh điên rồi, hay tôi đang bị ảo giác.
“Anh sợ sáng nay em đổi ý muốn cưới mà lại không tìm được anh, nên dứt khoát ngồi đây cả đêm.”
Anh chỉnh lại mái tóc rối, bộ râu lởm chởm quanh cằm khiến anh trông có phần tiều tụy.
Tôi thấy xót, khẽ mềm giọng:
“Cho em thêm chút thời gian được không? Em cần nghĩ cho rõ mọi chuyện.”
Chu An ngoan ngoãn gật đầu, nhét lại sổ hộ khẩu vào tay tôi rồi quay người chạy biến:
“Nghĩ xong gọi anh nha!”
Giọng anh nhẹ tênh, trong trẻo như ngày xưa.
Điện thoại tôi reo lên, là Vương Tâm gọi.
Cô ấy dò hỏi:
“Nè bảo bối, cậu với Chu An giờ sao rồi?”
Tôi không giấu, kể hết mọi chuyện.
“Cái gì? Cầu hôn rồi hả? Mà cậu còn đang do dự cái quái gì? Hạnh phúc đang nằm ngay trước mặt đó, còn bày đặt lùi lùi bước bước là sao hả bảo bối?”
“Nhưng mình rối quá, cứ gặp anh ấy là lại thấy ngượng, rồi chuyện ba năm trước cứ mãi vướng trong lòng mình…”
“Thì cưới trước rồi từ từ nuôi dưỡng tình cảm lại, có gì đâu mà to tát. Dù gì hai người cũng còn yêu nhau mà. Nếu năm đó ba cậu không ép phải cưới để cứu công ty, cậu với Chu An có khi đã là vợ chồng con cái đầy đủ rồi.
Hơn nữa, trước khi tốt nghiệp, ba cậu còn từng tìm gặp Chu An. Cụ thể nói gì mình không biết, nhưng… bảo bối à, cậu không phải người như vậy mà. Nhớ hồi đó làm Chủ tịch Hội sinh viên coi, ngầu muốn chết…”
Cô ấy thao thao bất tuyệt nhớ về những ngày huy hoàng thời đại học, nhắc đến tôi từng tự tin, từng kiêu hãnh thế nào.
Bỗng dưng tôi nhận ra—thì ra tôi từng rực rỡ như thế, từng dũng cảm, từng nóng bỏng như ngọn lửa.
Lúc ấy tôi mới hiểu, thứ ngăn cách giữa tôi và Chu An chưa bao giờ là thời gian hay hiểu lầm.
Mà là tự ti.
Trước đây người tự ti là anh.
Giờ đây người tự ti là tôi.
Chúng tôi bị số phận xoay như chong chóng, nhưng số phận lại cố chấp gắn chặt chúng tôi với nhau.
Giây phút này, khi tôi đối diện với lòng mình, tôi mới biết…
Dĩ An luôn chỉ là cái cớ.
Lý do tôi chờ ở dưới công ty anh, từ đầu đến cuối chỉ vì:
Tôi thật sự rất nhớ anh.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
9
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi bán xúc xích. Tôi cố tình chọn địa điểm gần công ty Chu An.
Tâm trạng lần này khác xa lần trước. Tôi vừa dọn hàng vừa khe khẽ hát, tâm nhẹ bẫng như gió.
Một người phụ nữ lạ mặt đứng trước xe hàng của tôi, đánh giá tôi từ đầu đến chân khiến tôi thấy không thoải mái.
“Cô là Trần Giai Ni đúng không?” bà ta hỏi.
Tôi gật đầu, chẳng hiểu chuyện gì.
“Chính cô là người năm xưa bỏ con trai tôi? Giờ lại dùng đứa trẻ để trói buộc nó cưới cô? Cô nhìn lại mình đi, trong bộ dạng này thì giúp gì được cho nó?
Con gái giám đốc công ty họ trước kia cũng từng theo đuổi nó đấy, cô so với người ta thì có gì hơn?”
Tôi mỉm cười, đáp ngọt như mía lùi:
“Cháu hơn ở chỗ—anh ấy thích cháu.”
Người phụ nữ còn đang định nói gì đó thì ánh mắt bà ta dừng lại về phía trước, sắc mặt bỗng thay đổi thành lấy lòng.
“Ôi trời, nói Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, cô Giang, cô cũng ở đây à?”