Chương 2 - Khi Người Dì Đưa Tôi Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Tôi chợt nhớ đến dì Lưu.

Lúc mới đầu, dì đối xử với tôi rất tốt.

Dì mua kẹo cho tôi, buộc tóc cho tôi.

Nhưng từ năm ngoái, dì bắt đầu ít cười hơn.

Nhất là sau khi em trai ra đời.

Có lần, em bị sốt cao, dì vừa bế em vừa đi vòng quanh phòng khách, miệng lẩm bẩm mắng:

“Hết tiền rồi! Cái gì cũng phải tốn tiền!”

Tôi đói, rụt rè hỏi:

“Dì ơi… con có thể ăn một miếng bánh mì không?”

Dì quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn tôi chằm chằm.

“Ăn! Mày chỉ biết ăn thôi! Đồ vô ơn!”

Dì lao tới, giật lấy con gấu trong tay tôi, ném mạnh xuống đất.

“Nếu không vì mày, tao đâu phải khổ như vậy! Mẹ mày chết rồi, anh mày thì vô trách nhiệm, bỏ mặc mày lại cho tao!”

Tôi sợ quá, vừa khóc vừa nhào tới nhặt gấu lên.

Dì giơ chân đạp mạnh lên mặt con gấu.

“Khóc gì mà khóc! Tao còn phải nuôi không mày đấy! Đồ sao chổi!”

Lúc ấy tôi hiểu rồi.

Dì ghét tôi vì phải tốn tiền nuôi tôi.

Thế còn anh thì sao?

Căn hộ này nhỏ, bếp nhỏ, phòng khách cũng nhỏ.

Anh không giống người có điều kiện.

Liệu anh có giống dì Lưu, vì tốn tiền mà ghét tôi không?

Có phải tôi thật sự đúng như dì nói — là đứa chẳng ai muốn, một món nợ đời, một kẻ ăn hại?

Tôi đang nghĩ miên man, thì bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Tôi giật mình, đánh rơi tấm ảnh trên tay.

Cửa mở.

Anh về rồi.

Anh đổi giày, vừa ngẩng đầu liền thấy tôi đang ngồi co ro cạnh tủ, bên cạnh là cuốn album mở toang và tấm ảnh rơi dưới đất.

Sắc mặt anh vụt tái đi.

“Em…” – giọng anh run, không biết vì giận hay vì điều gì khác – “Ai cho em động vào đồ của anh?”

Anh sải bước tới, giật tấm ảnh khỏi tay tôi.

“Anh đã nói rồi, phải ngồi yên trên sofa, không được lục lọi lung tung!” – anh quát.

“Em… em lạnh…” – tôi òa khóc, “Em chỉ muốn tìm một cái chăn thôi…”

“Lạnh à?” – anh bật cười, giọng khàn khàn, đôi mắt đỏ rực – “Em cũng biết lạnh sao?”

Anh nhét ảnh và album lộn xộn trở lại thùng giấy.

“Anh nói cho em biết, Cố Trì Trì,” – anh chỉ thẳng vào tôi, giọng nghiến chặt, – “Đây là nhà của anh, không phải nhà của em. Nếu còn dám động vào đồ của anh nữa, anh sẽ quẳng em ra ngoài đường, cho em ngủ ngoài phố luôn!”

Tôi co rúm người, lùi vào góc tường.

Anh dữ quá.

Còn đáng sợ hơn cả dì Lưu.

7

Một hôm, trong phòng anh vang lên tiếng nói.

Là anh đang gọi điện.

Nghe như đang cãi nhau với ai đó.

“…Cô ta cứ thế ném nó sang cho tôi! Tại sao lại là tôi?”

“Tôi vẫn đang học đại học! Tôi lấy đâu ra tiền?”

“Năm trăm tệ à? Năm trăm thì làm được gì chứ!”

Tôi sợ, không dám động đậy, lén bò đến gần cửa, áp tai vào tấm gỗ.

Bên trong im lặng vài giây.

Rồi giọng anh bỗng cao lên, gần như gào thét:

“Đừng có nói với tôi mấy chuyện đó! Ông còn là cha tôi không hả! Ông từng lo cho chúng tôi chưa?”

Tim tôi “thịch” một cái.

Cha sao?

Tôi chưa bao giờ gặp cha. Sau khi mẹ mất, tôi vẫn nghĩ chỉ còn anh và tôi.

“Khi ông bỏ đi, ông có từng nghĩ gì không? Theo pháp luật, đó là tội bỏ rơi con đấy!”

“Tiền sinh hoạt à? Số tiền ông gửi chẳng đủ ăn đâu!”

“Tôi không cần biết! Tôi không có tiền! Ông phải gửi! Nếu không, tôi sẽ đưa Cố Trì Trì đến cho ông nuôi đấy!”

Rồi lại im lặng.

Tôi nghe tiếng tút… tút… tút khô lạnh vang lên.

Hình như bên kia cúp máy rồi.

Tôi vội bò về lại góc tường, co người lại thật nhỏ.

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng “rầm!” thật lớn.

Giống như anh lại đập vỡ gì đó.

Tôi vùi đầu vào đầu gối, nín thở.

Thì ra, chúng tôi đều có cha.

Nhưng cha dường như chẳng cần đến chúng tôi.

Thì ra… chúng tôi đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.

8

Từ sau hôm đó, mỗi khi anh đi học về, anh chẳng nói với tôi câu nào.

Anh vào phòng, khóa cửa lại, ngăn tôi bên ngoài.

Tôi cũng chẳng dám ăn nhiều, sợ làm anh tốn thêm tiền.

Nhưng tôi rất đói.

Bụng cứ réo lên mãi.

Bỗng, cửa phòng anh “cạch” một tiếng mở ra.

Tôi giật mình, rụt sâu hơn vào góc.

Anh bước ra.

Tôi len lén nhìn anh qua khe hở.

Anh chẳng liếc tôi lấy một lần, như thể tôi không tồn tại.

Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh.

Ánh sáng trong tủ lạnh chói lòa.

Bên trong chỉ có vài quả trứng và mấy bát cơm nguội.

Anh đứng đó, rất lâu.

“Chết tiệt…” – tôi nghe anh khẽ chửi một câu.

Anh lấy trứng và cơm nguội ra.

Rồi bắt đầu loạt soạt trong bếp.

Mùi trứng rán bốc lên thơm ngào ngạt.

Tôi không kìm được, nuốt nước bọt.

Tôi đứng dậy, bước lại gần hơn một chút, từ xa nhìn bóng lưng anh.

Anh nhanh chóng xào xong.

“Lại đây.” – anh nói bất ngờ.

Tôi giật nảy người.

“Còn đứng đó làm gì? Đợi anh đút à?” – anh quay lại, giọng thiếu kiên nhẫn.

Tôi lập tức chạy đến.

Trên bàn đặt hai bát cơm – là cơm rang trứng.

Trứng vàng óng, cơm trắng tinh, rắc thêm chút mè đen trên mặt.

Anh đẩy một bát đến trước mặt tôi.

“Ăn đi.”

Anh cầm bát kia, cúi xuống ăn.

Tôi nhìn bát cơm trước mặt, lại ngẩng lên nhìn anh.

“Ăn mau lên!” – anh liếc tôi, – “Để nguội rồi không ngon đâu.”

Tôi vội vàng cầm muỗng.

Xúc một muỗng to, cho vào miệng.

Thơm quá.

Tôi đói lắm, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Nước mắt rơi xuống, hòa vào cơm nóng.

Tôi cúi đầu, giấu thật kỹ, ăn liền một mạch hết sạch.

Tôi liếm mép bát, rồi ngẩng lên.

Anh đã ăn xong, đang nhìn tôi.

Ánh mắt anh thật lạ — vẫn lạnh nhạt, nhưng hình như có chút gì đó khác.

“Chưa no à?” – anh hỏi.

Tôi vội lắc đầu: “No rồi! Em no rồi, anh ơi!”

Anh khẽ hừ, đứng dậy, mang bát của mình đi.

“Cảm ơn anh.” – tôi nhỏ giọng nói.

Anh không đáp.

“Bát.” – anh chỉ vào bát trống của tôi.

Tôi lập tức bưng theo, chạy theo anh vào bếp.

“Đặt xuống.”

Tôi đặt bát vào bồn rửa.

“Em… em biết rửa bát mà!” – tôi nói vội.

Ở nhà dì Lưu, lúc nào tôi cũng phải rửa chén, cả bình sữa cho em nữa.

Tôi kiễng chân, với tay mở vòi nước.

Nhưng dùng sức hơi mạnh, nước bắn tung tóe khắp mặt, ướt cả tay áo.

“Đồ ngốc.”

Anh kéo tôi ra.

Tôi loạng choạng, lùi mấy bước, va vào tường.

“Đứng yên đó.” – anh nói, giọng khàn khàn.

Anh xắn tay áo, cúi xuống rửa bát.

Nước chảy ào ào.

Tôi đứng bên cạnh, tay chân luống cuống, chẳng biết phải làm gì.

Hình như tôi chỉ biết làm vướng người khác.

Một đứa “ăn hại” đúng nghĩa.

Anh nhanh chóng rửa xong, lấy chiếc khăn xám lau tay.

Rồi anh dựa vào khung cửa bếp, nhìn tôi.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bếp chiếu ra, soi nửa khuôn mặt anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối.

“Nói đi.” – anh cất tiếng, – “Cố Trì Trì, em ở đây nhiều ngày rồi. Em định tính sao?”

Tôi sững sờ.

“Em… em không biết…”

“Không biết?” – anh bật cười lạnh. – “Lưu Mỹ Linh quẳng em đến đây, em không có chỗ nào khác, em còn chưa hiểu tình cảnh của mình à?”

“Em… em sẽ ngoan mà.” – tôi lắp bắp – “Em ăn ít thôi, em cũng có thể giúp việc… Anh, anh đừng đuổi em đi.”

“Đuổi em?” – anh bật cười, đầy giễu cợt. – “Anh lấy gì nuôi em? Em có biết căn hộ này là anh thuê không? Anh còn chẳng biết tháng sau lấy gì ăn nữa là.”

Anh bước qua đi vòng quanh phòng khách, giọng đầy mệt mỏi:

“Em sáu tuổi rồi, phải đi học. Học phí đâu? Ai trả?”

Tôi không nói gì được.

Anh dừng lại trước mặt tôi, cúi đầu nhìn xuống:

“Cố Trì Trì,” – từng chữ nặng nề, – “Anh không phải cha mẹ em. Anh không có tiền, cũng chẳng có nghĩa vụ phải nuôi em.”

Trái tim tôi như rơi xuống vực.

Hóa ra, anh vẫn không cần tôi.

Tôi đứng yên, tuyệt vọng.

“Thôi được rồi.” – giọng anh lạnh cứng. – “Nói chuyện này với một đứa trẻ cũng chẳng ích gì. Để mai anh nghĩ cách.”

Nói xong, anh quay lưng đi, vào phòng.

“Rầm.”

Cánh cửa khép lại.

9

Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt, trời mới tờ mờ sáng, anh đã đứng ngay trước mặt tôi.

Anh nhìn xuống, giọng lạnh nhạt:

“Dậy đi.”

Tôi vội bật dậy, gấp chăn lại, gấp thật vuông vức.

Anh khẽ “tch” một tiếng, rồi quay vào phòng, lấy ra một chiếc áo phông cũ và một chiếc quần thể thao, ném về phía tôi.

“Mặc vào.”

“Cái này…” – áo quá rộng, quần thì dài lê thê.

“Yên tâm, hồi trước anh mua nhỏ, chưa mặc bao giờ. Mặc đi. Không mặc thì khỏi mặc gì luôn.”

Tôi không dám cãi, ôm quần áo chạy vào nhà tắm.

Tôi mặc chiếc áo phông của anh, dài như một chiếc váy.

Ống quần thì phải cuộn lên mấy vòng mới khỏi chạm đất.

Khi tôi bước ra, anh đã khoác ba lô, đứng chờ ở cửa.

“Đi.”

“Đi… đâu ạ?”

“Đi làm. Không phải em bảo ở nhà một mình sợ à? Vậy thì theo anh đến chỗ làm.”

Anh chẳng đợi tôi, cứ thế đi xuống cầu thang.

Tôi ôm chặt con gấu nhỏ, chạy theo sau.

Anh đưa tôi đến một nơi lạ hoắc.

Trong đó tối om, khắp nơi là máy tính, mùi thuốc lá dày đặc, và tiếng người ồn ào.

“Anh ơi…”

“Im đi.”

Anh kéo tôi đến một góc phòng, chỗ cửa phòng chứa đồ, nơi có một chiếc ghế xoay.

“Ngồi đây.” – anh chỉ vào ghế.

“Không được chạy lung tung, không được gây tiếng động, không được nói chuyện với ai. Mà nếu em dám gây rắc rối, anh sẽ bỏ em luôn.”

Tôi sợ hãi gật đầu lia lịa.

Anh đi về phía quầy pha chế.

Thì ra anh làm việc ở đây.

Một chú tóc vàng đi qua vỗ vai anh:

“A Viễn, ghê nha, nhỏ tuổi mà đã làm bố rồi hả?”

“Cút.” – anh đáp cộc lốc.

“Ơ kìa, nóng tính ghê. Đùa thôi mà. Con bé kia là em gái à?”

Anh không trả lời.

Chú tóc vàng cúi xuống, nhìn tôi, cười nửa miệng:

“Nhóc à, anh trai cháu chỉ kiếm được ít tiền thôi, lại còn phải đi học, sao nuôi nổi cháu?”

Tôi sợ, trốn ra sau lưng ghế.

“Lão Vương!” – giọng anh vang lên từ quầy, – “Máy số 5 gọi một thùng mì gói!”

“Rồi, rồi!” – chú kia đáp, bỏ đi.

Tôi ngồi im ở góc, ôm con gấu nhỏ.

Chỗ này ồn ào và nồng mùi khói thuốc, khiến tôi muốn khóc.

Anh cứ bận rộn mãi — lấy nước, đưa mì, sửa máy.

Tôi nhìn bóng lưng anh, thấy lòng nặng trĩu.

Anh chỉ lớn hơn tôi một chút, sao đã phải làm nhiều việc đến thế?

Tôi nhớ lời dì Lưu: “Mày là đồ ăn hại.”

Chú tóc vàng nói anh không nuôi nổi tôi.

Cả anh cũng từng nói, không có tiền nuôi tôi.

Tôi cúi đầu, chôn mặt vào con gấu nhỏ.

Có lẽ, tôi thật sự là một gánh nặng.

10

Tôi ngồi trong góc suốt cả buổi sáng.

Không dám nhúc nhích.

Cũng chẳng dám đi vệ sinh.

Đến trưa, quán bớt người.

Anh đi lại, ném cho tôi một hộp cơm.

“Ăn đi.”

“Cảm ơn anh.” – tôi khẽ đáp.

Trong hộp có trứng, có thịt, thơm ngào ngạt.

Tôi ăn từng miếng nhỏ, chậm rãi.

Anh đứng dựa tường, cầm chai nước uống, mắt dán vào điện thoại, lông mày nhíu chặt.

Bỗng, điện thoại anh đổ chuông.

Anh liếc qua màn hình, sắc mặt lập tức sa sầm.

Anh đứng thẳng dậy, đi vào sau kho, nơi không có ai, rồi nghe máy.

Tôi ở gần, nghe được giọng anh, cố nén cơn tức.

“A lô.”

“…”

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ lo được cho bản thân mình thôi!” – giọng anh cao lên.

“…”

“Thế ông bảo tôi làm sao? Tôi vẫn đang học! Tôi không có tiền!”

“…”

“Tiền sinh hoạt à? Ông còn dám nói à? Số tiền ông gửi chẳng đủ sống đâu! Rốt cuộc ông muốn gì nữa?”

Tôi đoán, người ở đầu dây bên kia là ba.

Tôi nín thở.

Anh đang cãi nhau.

Anh vò tóc, vẻ mặt như sắp vỡ tung.

“Đừng nói nữa! Ông không có tư cách!”

“…”

“Cái gì? Ông nói lại xem?”

Giọng anh bỗng khựng lại.

Vài giây sau, tôi nghe thấy anh nói bằng một giọng thật lạ:

“Viện mồ côi?”

“Ông… ông bảo tôi đưa con bé vào viện mồ côi?”

“…”

“Cố Chính Quân, ông giỏi thật đấy! Năm xưa ông đã bỏ rơi tôi, giờ còn muốn bỏ rơi nó sao? Ông có còn tim không hả?”

“…”

Anh chửi thề mấy câu, rồi dập máy.

“Đồ khốn… Cố Chính Quân…”

Bất ngờ, anh đấm mạnh vào tường.

Tôi giật bắn người, co rúm lại.

Tôi thấy anh tựa lưng vào tường, từ từ ngồi sụp xuống.

“Anh… chỉ mới mười chín tuổi thôi…”

Tôi nghe anh khẽ nói, giọng run run, nghèn nghẹn:

“Tôi mới mười chín tuổi thôi mà…”

Anh vùi đầu vào gối.

Lần đầu tiên, tôi thấy anh khóc.

Anh khóc.

Vì cha.

Vì tôi.

Giây phút đó, anh không còn là người anh trai lạnh lùng quát mắng tôi nữa.

Anh chỉ là một đứa trẻ — mệt mỏi, bế tắc, và đau khổ như tôi.

Rất lâu sau, anh mới đứng dậy.

Mặt anh ướt đẫm, mắt đỏ hoe như mắt thỏ.

Anh bắt gặp ánh nhìn của tôi.

“Nhìn gì mà nhìn!” – anh quát, – “Ăn cơm đi!”

Tôi cúi gằm mặt xuống.

Nhưng nước mắt đã rơi, nhỏ xuống phần cơm còn lại trong hộp.

Cơm thơm… nhưng mặn chát.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)