Chương 3 - Khi Người Chồng Học Giả Đứng Trước Ánh Đèn Sân Khấu
3
Làn sóng dư luận bùng nổ còn nhanh hơn tôi tưởng.
Người đầu tiên nổ súng là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới vạch trần gian lận học thuật — “Chim Gõ Kiến”.
Anh ta đăng hẳn một bài viết dài trên tài khoản công khai của mình:
“Chấn động! Giáo sư Kỷ Hành – tân chủ nhân giải thưởng Sử học danh giá – mười năm thành tựu có thể là… vợ viết hộ!”
Trong bài, anh ta ẩn danh trích dẫn một phần bản ghi âm và ảnh chụp bản thảo do tôi cung cấp.
Bài viết phân tích rõ ràng, đối chiếu giữa những tác phẩm được công bố của Kỷ Hành với bản thảo do tôi viết — cùng với đoạn ghi âm cho thấy sự thiếu hiểu biết nghiêm trọng của anh ta về chuyên môn.
Một hòn đá ném xuống hồ, dậy ngàn con sóng.
Bài viết trong vài giờ ngắn ngủi đã vượt qua cả triệu lượt đọc.
Giới học thuật lập tức nổ tung.
Điện thoại của Kỷ Hành gọi đến ngay lập tức — giọng anh ta không che giấu nổi cơn giận dữ tột độ.
“Vân Thư! Có phải cô làm không? Cô muốn hủy hoại tôi à!?”
Tôi thong thả nhấp một ngụm trà.
“Tôi chỉ lấy lại những gì là của tôi mà thôi.”
“Của cô? Vân Thư, cô đừng quên thỏa thuận mà cô đã ký!”
À, cái “thỏa thuận” đó.
Hồi mới cưới, Kỷ Thành Đức đã đưa đến một bản “thỏa thuận tài sản hôn nhân” — kèm theo một tờ cam kết quyền sở hữu tác phẩm học thuật.
Lúc đó tôi đang yêu đến mụ mị đầu óc, chẳng thèm đọc mà ký đại.
“Tất nhiên là tôi nhớ.” – tôi cười khẽ – “Nhưng anh có vẻ quên mất điều kiện để thỏa thuận đó có hiệu lực là gì rồi nhỉ? Phải có… hôn nhân hợp pháp.”
Bên kia điện thoại, Kỷ Hành sững lại.
“Cô… cô nói gì vậy?”
“Không có gì cả.” – tôi đáp – “Chỉ là nhắc cho ‘Giáo sư Kỷ’ nhớ rằng… cái giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, từ đầu đến cuối, chỉ là giả mà thôi.”
Đúng vậy, giả.
Năm đó, vì cái gọi là “bảo vệ hình ảnh học thuật của Kỷ Hành”, họ thuyết phục tôi tạm thời không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức tiệc cưới, và tuyên bố với bên ngoài là đã kết hôn rồi.
Tờ giấy kết hôn đưa cho tôi, chỉ là bản giả do người khác làm.
Vì vậy, bản “hợp đồng sở hữu tác phẩm” kia — về mặt pháp lý, chỉ là một tờ giấy lộn.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng kéo dài.
Tôi có thể tưởng tượng được nét mặt Kỷ Hành lúc này thảm đến cỡ nào.
Tôi không cho anh ta cơ hội phản ứng, dứt khoát cúp máy.
Ngay sau đó, điện thoại của Kỷ Thành Đức lại gọi đến.
Lần này, giọng ông ta chẳng còn uy quyền gì nữa — chỉ còn lại sự hoảng loạn và vội vã.
“Vân Thư! Con muốn thế nào mới chịu dừng lại? Có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không? Con nhất định phải làm tới mức này sao!?”
“Ngồi xuống nói chuyện à?” – tôi nhếch môi hỏi lại – “Lúc trước mấy người liên thủ ép tôi phải ‘vì đại cục’, sao không nghĩ tới chuyện nói chuyện với tôi một tiếng?”
“Bây giờ lập tức xóa hết mọi thứ trên mạng, đến trường ngay. Chúng ta sẽ thỏa thuận rõ ràng — cô muốn gì? Đền bù? Nhà? Tiền? Cái gì cũng được!”
“Thứ tôi muốn,” – tôi nói từng chữ một – “các người không có khả năng cho.”
Nói xong, tôi chặn hết số điện thoại của cả nhà họ Kỷ.
Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.