Chương 20 - Khi Mưa Tình Yêu Gõ Cửa
27
Tôi thậm chí còn ngầm cho phép em gái An Lê cướp đi dự án của cô ấy.
Trong mắt tôi lúc ấy, đó chỉ là một dự án, bù đắp lại chẳng khó gì.
Tôi đã đánh giá thấp sự thật rằng đó là toàn bộ tâm huyết suốt ba tháng của cô ấy, là tất cả nỗ lực để chứng minh giá trị bản thân trong một thế giới không có tôi.
Tôi dùng giọng điệu ban ơn nói: “Về tập đoàn Phó thị đi, tôi sẽ sắp xếp cho em một vị trí phù hợp.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu, rồi nói: “Được.”
Ánh mắt ấy, trống rỗng đến mức khiến tôi hoảng hốt.
Lúc đó tôi không hiểu — đó chính là lời từ biệt cuối cùng của cô ấy với tôi, với đoạn tình cảm này.
Mọi chuyện sau đó, như một đoàn tàu mất kiểm soát lao thẳng xuống vực.
Trong tai nạn tàu hỏa, tôi đã tận mắt thấy Trình Dĩ Ninh buông tay, để An Lê rơi xuống.
Cơn giận dữ và cảm giác trách nhiệm lập tức nhấn chìm tôi.
Tôi thậm chí không điều tra, đã khẳng định chính Trình Dĩ Ninh vì hận thù mà mất kiểm soát.
Tôi ép cô ấy ký đơn hiến giác mạc, dùng kỹ năng đàm phán thương mại giỏi nhất của mình để xử lý một mối quan hệ đã tan vỡ vụn.
Cô ấy nhìn tôi và hỏi: “Trong lòng anh, em thật sự là loại người đó sao?”
Tôi né tránh ánh mắt của cô ấy.
Khi mẹ tôi đưa ra cái gọi là “báo cáo sức khỏe” để buộc tội cô ấy ngoại tình, tôi đã chọn im lặng.
Chính sự im lặng ấy, đã trở thành sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng cô ấy.
Sau khi cô ấy rời đi, lễ cưới chưa thành của tôi và An Lê trở thành mốc định hình trong mắt người ngoài về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi mặc kệ danh nghĩa ấy tồn tại vì lười giải thích, cũng vì nó dường như che giấu tốt nhất những sai lầm trong quá khứ.
Tôi dùng công việc để làm tê liệt chính mình, phát triển Phó thị ngày càng lớn mạnh.
Tôi nghĩ mình đã thắng, dùng thành công ngoài đời để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Cho đến năm năm sau, cô ấy quay lại với thân phận Lydia Cheng.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, như thể nhìn một người xa lạ chẳng chút liên quan.
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Rồi tôi nhìn thấy đứa trẻ kia — Trình Niệm An.
Gương mặt giống tôi đến kỳ lạ, cùng ánh nhìn đầy dò xét và khinh thường khi nó nhìn tôi.
Tất cả manh mối lập tức liên kết lại.
Bản báo cáo sức khỏe đó là giả.
Cô ấy khi đó… đang mang thai con của tôi.
Mà tôi, tôi đã làm gì?
Tôi mặc nhiên để người khác bôi nhọ cô ấy, để cô ấy tay trắng rời đi, lúc cô ấy cần tôi nhất, tôi lại giáng cho cô ấy một đòn chí mạng!
Sự hối hận cuồn cuộn trào tới.
Tôi cho người điều tra hành trình suốt năm năm qua của cô ấy, từng thông tin như một nhát dao, từng nhát từng nhát cắt rỉa chút lương tâm còn sót lại của tôi.
Tôi từ chức tổng giám đốc Phó thị, muốn dùng cách này để chuộc lỗi, muốn nói với cô ấy rằng tôi có thể buông bỏ tất cả, chỉ cần cô ấy cho tôi một cơ hội.
Tôi lấy ra chiếc nhẫn trơn bằng vàng năm xưa, hy vọng tìm lại chút ấm áp ban đầu.
Cô ấy chỉ bình thản nhìn tôi, nói:
“Anh không cần làm gì cả, bởi vì cho dù anh làm gì, cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.”
Cho đến khi An Lê tại buổi họp báo, dùng giọng điệu bình thản nhất, nói ra sự thật năm xưa cô ta đã động tay vào phanh xe.
Toàn thân tôi lạnh toát — thì ra trong lúc tôi chẳng hề hay biết, suýt chút nữa đã có người đoạt mạng cô ấy và cả đứa con của chúng tôi.
Mà tôi… lại từng là đồng phạm.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, sai lầm lớn nhất của mình không phải là sự lạnh nhạt về sau, mà là vào thời khắc ban đầu, khi tôi chọn quay về nhà họ Phó, chính tay mình đã đánh mất Trình Dĩ Ninh — cô gái luôn mang đầy hình bóng tôi trong lòng.
Tôi đã đánh mất người con gái từng cõng tôi xuống núi trong đêm tuyết rơi.
Đánh mất người con gái từng dùng đồng lương tháng đầu tiên trong căn phòng trọ nhỏ, mua sữa nóng cho tôi.
Đánh mất người con gái đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, trao cho tôi ba năm cuộc sống thật sự.
Tôi dùng cách của Phó Chiếu để yêu cô ấy, nhưng lại quên rằng, người cô ấy yêu từ đầu đến cuối, chỉ là một “thằng bé câm” tay trắng, sẵn sàng dâng cả thế giới cho cô ấy.
Sau này, tôi nhận lại chiếc nhẫn cô ấy gửi trả.
Không giận dữ, không lời nhắn, chỉ là một sự bình thản — vật hoàn lại cho người.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn lạnh ngắt ấy, ngồi suốt đêm trong căn biệt thự trống trải.
Tôi cuối cùng cũng nhận được sự trừng phạt triệt để nhất — mất đi vĩnh viễn, và một sự tỉnh ngộ… không bao giờ kết thúc.
28
Ngoại truyện Phó Hành · Gửi em ngọn gió tháng Tư.
Rất nhiều người nói tôi dịu dàng, nói tôi thấu đáo, nói tôi luôn có thể đưa ra sự hỗ trợ chu toàn nhất vào thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng họ không biết, sự chu toàn đó bắt nguồn từ một ánh nhìn lặng lẽ kéo dài suốt nhiều năm.
Lần gặp lại Trình Dĩ Ninh, là tại thư viện của một học viện thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài.
Khi ấy cô vừa mới nhập học, tiếng Anh vẫn còn ngập ngừng, ôm một chồng sách thiết kế nguyên bản dày cộp, ngồi bên cửa sổ, mày nhíu chặt nhưng ánh mắt lại sáng ngời, như đang ôm lấy một ý chí không cam chịu thất bại.
Rất rực rỡ.
Tôi nhận ra cô là đàn em kém tôi mấy khóa, từng gặp qua một lần trong một hoạt động của câu lạc bộ.
Khi ấy, bên cạnh cô luôn có cậu con trai tên Phó Chiếu, trong lòng chỉ toàn là hình bóng cậu ta.
Còn giờ đây, cô chỉ có một mình, mang theo một đứa trẻ xinh xắn như búp bê, lại vô cùng trầm lặng.
Tôi không có ý định quấy rầy.
Chỉ thỉnh thoảng gặp trong thư viện, sẽ giúp cô tìm một số tài liệu tham khảo hiếm;
Khi cô ôm đứa bé đang ngủ mà lúng túng, tôi sẽ tự nhiên cầm lấy chiếc ba lô nặng trĩu của cô;
Lúc cô lo lắng chuyện học phí và sinh hoạt, tôi “vô tình” giới thiệu cho cô vài công việc thiết kế vừa phù hợp chuyên môn, lại được trả thù lao khá.
Tôi chưa từng nói rõ, cô cũng chưa từng truy hỏi.
Giữa chúng tôi có một loại ăn ý, được xây dựng trên ranh giới của người trưởng thành và sự tôn trọng đối với những tổn thương trong quá khứ.
Niệm An, đứa trẻ ấy, thông minh đến đáng kinh ngạc, cũng nhạy cảm đến đau lòng.