Chương 8 - Khi Mọi Thứ Đổ Vỡ Tôi Chọn Trả Thù

“Cô nói vậy là sao?” — mặt hắn đần ra.

“Ký xong tôi sẽ nói.” Tôi ghì chặt tay hắn, bắt ký cho bằng được.

Dù Chu Diên cố gắng vùng vẫy, nhưng hắn phát hiện ra sức lực cạn kiệt, chẳng làm gì được. Tôi ép hắn ký xong toàn bộ, sau đó cười mãn nguyện.

“Con đàn bà độc ác! Sao tôi không nhìn ra mày hiểm độc như vậy? Đánh tôi ra nông nỗi này, còn lợi dụng lúc tôi bị thương để ép ký ly hôn!”

Nói rồi, hắn định lao tới giật lại bản ly hôn, nhưng tôi né sang một bên, hắn lập tức ngã sấp mặt xuống sàn.

Tôi ngồi xổm xuống, túm cằm hắn, cười nhếch mép:

“Anh có tò mò vì sao dạo này cơ thể yếu ớt, đến cả tôi cũng không đánh lại không?”

**“Đó là vì anh đã uống không ít canh bổ… làm ‘hao tổn cơ thể’, cộng với mỗi sáng ăn bát cháo đặc biệt tôi nấu — chứa thuốc độc liều thấp nhưng đủ để khiến anh từ từ suy yếu!”

Chu Diên mắt trợn trừng, miệng lắp bắp chửi tôi không ngớt.

Nghe hắn chửi quá khó nghe, tôi tát cho mấy cái ‘bốp bốp’, rồi đá thêm vài cú thật mạnh!

“Đồ khốn, đồ đê tiện! Mày đúng là đồ cặn bã, Chu Diên!

Tao đối xử với mày tốt như vậy, mày thì sao?

Vừa lén lút ngoại tình sau lưng tao, còn dám đưa con đàn bà kia về nhà làm mấy chuyện bẩn thỉu ngay trong căn nhà của tao!

Mày nghĩ tao không biết chắc?

Còn dám mơ nuốt trọn căn nhà của tao?

Tao nhịn lâu như vậy là để dành cho ngày hôm nay!”

Chu Diên đau đớn nằm sõng soài dưới đất, miệng vẫn cố cười khinh bỉ và khiêu khích:

“Cô đúng là loại đàn bà ngu ngốc, dễ lừa! Chỉ cần vài câu ngọt tai là cắm đầu vào.

Ban đầu tôi chỉ muốn lợi dụng cô như bàn đạp để tiết kiệm mười năm phấn đấu, ai ngờ cô lại biến thành hòn đá cản đường!

Cô tưởng tôi yêu cô thật à?

Cưới cô chỉ vì tiền nhà cô thôi! Giờ giữ cô lại cũng vì cái nhà này.

Nhìn cô béo như heo, tôi buồn nôn mỗi ngày!”

Nhìn vẻ mặt tức giận của tôi, Chu Diên nằm dưới đất vẫn cười lớn như điên.

Tôi liền rút bút ghi âm trong túi, bấm nút dừng.

Khoảnh khắc ấy, nụ cười của hắn lập tức đông cứng.

Tôi dùng bút chỉ vào trán hắn, cười nhạt:

“Cảm ơn anh Chu đã cung cấp thêm bằng chứng để tôi ly hôn.

Không ngờ anh lại tự khai sạch sẽ thế này!

Thấy anh ngu ngốc mà lại có tinh thần ‘thành thật khai báo’, tôi cũng tiết lộ cho anh một bí mật.”

Tôi cúi xuống, ghé sát tai hắn, từng chữ lạnh băng:

“Cái món canh ‘bổ thận tráng dương’ mà tôi nấu cho anh ấy… là do mẹ tôi đặc biệt dặn phải nấu cho đứa con rể như anh!

Uống nhiều như vậy rồi, không biết sau này có còn đủ sức chiều tiểu tam không nữa.

Mà chắc anh cũng phát hiện ra rồi chứ, lần anh lén lút làm chuyện đó ở nhà mà… có nổi được không hả? Ha ha ha ha!”

“Cô… với mẹ cô… bẫy tôi…” — Chu Diên lắp bắp run rẩy.

“Đừng trách mẹ tôi. Ai bảo anh dám bắt nạt con gái cưng của bà ấy? Nhà tôi sống theo nguyên tắc: có thù thì trả!”

Vừa dứt lời, mẹ Chu Diên đúng lúc xuất hiện ngoài cửa.

Vừa nhìn thấy con trai nằm bẹp dưới đất, bà ta không nói không rằng, xông tới tát tôi một cái.

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Còn dám quay lại đây? Đánh cả chồng mình à? Hôm nay tao cho mày biết tay!”

Vừa nói, bà ta vừa định nhào vào đánh tiếp. Tôi liền nhấc ly rượu lên, thong thả nhấp một ngụm, rồi đứng dậy tung cú đá vào người bà ta, đá văng ra.

Chu Diên điên tiết lao lên, tôi rút dây lưng bên hông, còn chưa kịp để hắn chạm vào người tôi thì “chát!” — dây da quất thẳng vào người hắn. Ngay sau đó, tôi vung dây liên tục đánh cả hắn lẫn mẹ hắn túi bụi.

Chu Diên lại bị tôi đánh gục, tôi đè lên người hắn, dùng dây lưng quấn chặt cổ, kéo ngửa ra sau, rồi móc ra gói “thuốc chuột” đã chuẩn bị, cố nhét vào miệng hắn.

Hắn vùng vẫy như con cừu bị xẻ thịt, mặt tím ngắt.

Mẹ hắn hét lên hoảng loạn, vừa khóc vừa gào:

“Giết người! Cứu mạng! Nó định giết chồng!”

Tiếng hét của bà ta thu hút đám đông đổ về trước cửa phòng bệnh. Nghe nói có người “đầu độc chồng”, người thì gọi bác sĩ, người thì báo cảnh sát.

Tôi lẩn ra góc khuất, đứng trong hành lang quan sát. Chẳng mấy chốc, cảnh sát và bác sĩ đều có mặt.

Trước mặt họ, Chu Diên và mẹ hắn đều một mực khẳng định tôi cho hắn uống “thuốc chuột”. Mẹ hắn vừa khóc vừa năn nỉ bác sĩ cứu con trai.

Trong khi đám đông ngày một đông, Chu Diên càng hoảng loạn. Anh ta ôm bụng rên rỉ, lăn lộn trên giường:

“Bác sĩ! Cứu tôi với! Cô ta cho tôi uống thuốc chuột rồi! Tôi sắp chết rồi! Mẹ ơi, mẹ phải báo thù cho con!”

Cơn đau hành hạ hắn đến mức hắn quằn quại vật vã. Bỗng — “phụt!” một tiếng.

Cả phòng lập tức nồng nặc mùi hôi thối khiến ai cũng buồn nôn. Mọi người bịt mũi chạy tán loạn ra ngoài.

Có người chỉ tay vào phía sau mông Chu Diên, gào lên:

“Nhìn kìa! Hắn ị ra quần rồi kìa! Khiếp thật!”

“Anh muốn chết hay muốn làm bọn tôi chết trước vì hôi đấy?!”

“Ghê tởm quá! Đàn ông đàn ang mà ị ra quần giữa bệnh viện!”

“Nhục chưa từng thấy!”

Đám đông vừa cười vừa quay clip, không ai bỏ lỡ cơ hội tung lên mạng xã hội.

Chu Diên mặt lúc trắng bệch lúc xanh lè, tay che mặt, tay che mông, luống cuống không biết làm sao.

Lúc này, bác sĩ kiểm tra lọ “thuốc chuột” còn lại, hít nhẹ rồi lạnh lùng nói:

“Thuốc chuột cái gì? Đây chỉ là thuốc xổ thôi!”

“Không hiểu người nhà nghĩ gì. Cơ thể đã yếu thế này còn dám cho bệnh nhân dùng thuốc xổ?” Bác sĩ quay sang mắng mẹ Chu Diên một trận.

Bà ta vì không có bằng chứng nên không cãi nổi, đành cúi đầu im lặng chịu trận.

Còn tôi thì trốn trong góc, dùng điện thoại quay lại tất cả cảnh tượng nhục nhã của Chu Diên, từng giây từng phút một.

8

Vài ngày sau, tôi gửi hồ sơ ly hôn và toàn bộ bằng chứng lên tòa, hoàn tất thủ tục.

Tôi còn giấu tên gửi một bưu kiện đến công ty của Chu Diên, bên trong toàn là bằng chứng hắn tham ô tiền của công ty.

Sau khi ly hôn, tôi bán căn nhà, dắt theo con trai và ba mẹ chuyển đến thành phố khác sống.

Sau này, một người bạn vô tình kể lại:

Kể từ khi bị tố cáo nặc danh, Chu Diên mất việc.

Tiểu tam thì suốt ngày cãi vã với mẹ chồng, nhà chẳng lúc nào yên. Sinh xong, ở cữ xong, cô ta theo đại gia bỏ đi.

Chu Diên giờ ở với mẹ ruột và con gái, chen chúc trong căn nhà nát ở ngoại ô.

Hàng ngày hắn lang thang khắp nơi xin việc, nhưng vì vết nhơ trong công ty cũ, không nơi nào dám nhận.