Chương 5 - Khi Mẹ Ruột Xuất Hiện
Tôi lạnh lùng cười: “Đuổi ra ngoài. Đừng để hai kẻ bẩn thỉu này làm ô uế không khí công ty.”
Bảo vệ giờ đã hiểu rõ ai mới thực sự là chủ, lập tức ra tay, kéo hai kẻ không biết thân biết phận kia đi khỏi văn phòng.
Bạch Nhã Tư còn la lối om sòm: “Hàn Vũ Đồng, cứ đợi đấy! Mai có kết quả xét nghiệm, tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin xin miếng ăn!”
Tôi nhìn bộ dạng chật vật của cô ta, cười nhạt: “Yên tâm, tôi vẫn đang chờ kết quả đấy.”
Chương 4
9
Cuối cùng cũng đến ngày mà Bạch Nhã Tư mong mỏi suốt bao lâu.
Tôi cố tình dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc tươm tất.
Dù sao cũng phải thật xinh đẹp để tận mắt nhìn thấy cảnh cô ta bị tát vào mặt bởi chính sự thật.
Ngoài mẹ chồng tôi, Giang Quy Gia còn gọi thêm một đám họ hàng đến trung tâm giám định để “chứng kiến sự thật”.
Chắc anh ta muốn càng nhiều người thấy tôi mất mặt càng tốt.
Ha, ngây thơ hết chỗ nói.
Muốn ai cũng cười nhạo tôi, cuối cùng lại chính bản thân trở thành trò cười lớn nhất.
Trước khi xem kết quả, tôi cố ý mỉm cười, hỏi Giang Quy Gia:
“Đây là viện giám định anh tự chọn đấy nhé.
Với kết quả nhận được, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Giang Quy Gia vươn thẳng người, mặt đầy tự tin:
“Dĩ nhiên là không. Tôi – Giang Quy Gia – nói một là một!”
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Không thấy quan tài thì không đổ lệ, chính là đang nói đến loại người như anh ta.
Trước khi chuyên viên giám định quay lại, Bạch Nhã Tư đã bắt đầu diễn trò.
Cô ta thân mật khoác lấy tay Giang Quy Gia, đầu tựa lên vai hắn, giọng ngọt đến phát ngấy:
“Quy Gia, đợi kết quả xong, gia đình ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ rồi~”
Vừa nói, cô ta vừa liếc tôi đầy khiêu khích.
Tôi chẳng buồn để tâm, quay đầu nhìn Tư Tư.
Quả nhiên, gương mặt con bé lạnh băng, không thèm liếc nhìn màn kịch trước mắt.
Bạch Nhã Tư bị bơ toàn tập, lúng túng rõ rệt. Nhưng nhanh chóng cô ta lại đổi mặt, quay sang Tư Tư, dịu dàng nói:
“Sau này mẹ chính là mẹ ruột của con. Có gì muốn mua cứ nói với mẹ.”
Nói rồi, cô ta móc từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức nhỏ nhắn, đưa tới trước mặt Tư Tư:
“Đây là sợi dây chuyền mẹ tặng con, coi như quà nhận người thân. Con có thích không?”
Tư Tư không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Bạch Nhã Tư cứng đơ tại chỗ.
Giang Quy Gia vội vã giảng hòa: “Tư Tư, mẹ con cũng chỉ có ý tốt thôi mà…”
“Con không cần cái gọi là ‘ý tốt’ của bà ấy.” – Tư Tư cắt lời hắn, “Con chỉ có một người mẹ, đó là Hàn Vũ Đồng.”
Lòng tôi chợt dâng lên một dòng ấm áp.
Con gái tôi, mãi mãi đứng về phía tôi.
Đúng lúc đó, chuyên viên giám định bước vào, cầm theo ba bản kết quả xét nghiệm.
Cả ba người Giang Quy Gia – Bạch Nhã Tư – Giang Cách lập tức bật dậy, tinh thần phấn chấn, mắt dán chặt vào tập tài liệu trong tay chuyên viên như chó đói nhìn miếng thịt.
Ánh mắt họ đắc ý nhìn tôi, cứ như thể tôi chỉ còn vài giây nữa là thân bại danh liệt, còn họ thì chuẩn bị hưởng vinh hoa phú quý.
Tôi suýt không nhịn nổi mà phá lên cười.
Chuyên viên mở phong bì đựng kết quả, Bạch Nhã Tư hít thở dồn dập,
móng tay sơn đỏ chót như móng vuốt quặp chặt lấy cánh tay Giang Quy Gia.
Hắn cũng run lẩy bẩy, mặt đỏ gay như sắp nổ tung. Hắn thì thầm:
“Tư Tư, cuối cùng gia đình chúng ta cũng có thể chính danh rồi!”
Tôi nhận ra ánh mắt hắn nhìn tôi đầy khinh miệt, cứ như tôi là con chó rơi xuống nước, sắp bị đá đi.
Còn Bạch Nhã Tư thì càng lố — thân người run lên bần bật: “Tư Tư, cuối cùng mẹ cũng chứng minh được rồi…”
Giang Cách thì càng vô liêm sỉ, xông thẳng đến trước mặt Tư Tư, “Chị ơi, lát nữa về Giang thị, chị phải sắp xếp cho em làm tổng giám đốc nha!
Em là em trai ruột của chị mà, chỉ có em mới thật lòng giúp chị!”
Nói mà như chắc chắn mình sẽ được bổ nhiệm, cứ như chức tổng giám đốc đã nằm trong túi.
Tôi nhìn ba kẻ này diễn trò, trong lòng cười lạnh: Chưa đến phút cuối, ai là hề còn chưa biết đâu.
Chương 6 tiếp: