Chương 3 - Khi Ma Quái Gõ Cửa
3
“Nghe nói bác sĩ pháp y Trần từng khám nghiệm nhiều vụ chết rất kỳ quái…”
Anh tôi hạ giọng, từ phía sau thả một câu:
“Có mấy cái xác chết, chết trong tình trạng cực kỳ rợn người, đến mấy bác pháp y kỳ cựu cũng bảo là có gì đó tà môn lắm…”
Chân tôi khựng lại.
Kỳ quái? Rợn người? Tà môn?
Những từ khóa đó đánh trúng điểm yếu chí mạng… không, phải nói là đánh trúng sự tò mò đạo thuật của tôi.
Tôi từ từ quay người lại, nheo mắt nhìn cả đám:
“Thời gian, địa điểm.”
Ba ngày sau, tại một quán cà phê trang nhã giữa trung tâm thành phố.
Chỗ ngồi gần cửa sổ có một người đàn ông.
Áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên gọn gàng đến khuỷu, lộ ra cổ tay thon gọn cùng một chiếc đồng hồ đơn giản.
Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng không viền.
Ngũ quan rất chỉnh tề, theo mắt tôi đánh giá thì… là một người khá điển trai.
Đây chính là đối tượng xem mắt của tôi – Trần Thập.
Một người đem chủ nghĩa duy vật và khoa học khắc sâu vào tận xương tủy.
Tôi ngồi xuống đối diện anh ta, dù mùi cà phê rất thơm nhưng vẫn không át được cái mùi khử trùng nhè nhẹ trên người anh ta.
“Cô Tần, nghe danh đã lâu.”
Giọng anh ta y như vẻ ngoài – điềm tĩnh, lạnh lùng – nhưng lại chẳng có chút nhiệt độ nào.
Câu nói rất khách sáo, nhưng ánh mắt đánh giá của anh ta thì chẳng hề che giấu.
Có lẽ cái “nghe danh” đó là nói tới danh tiếng tiểu thư nhà họ Tần và biệt danh “thầy bói lừa đảo học viện huyền học” của tôi.
“Bác sĩ pháp y Trần.”
Tôi nhếch mép, chẳng buồn khách sáo.
Ánh mắt tôi lướt qua bàn tay anh ta – ngón tay dài, khớp xương rõ nét, móng được cắt cực ngắn, sạch đến mức có phần quá mức.
Vừa nhìn là biết bàn tay đã quen cầm dao mổ và dụng cụ giải phẫu.
Một khoảng im lặng ngắn.
Bầu không khí lạnh còn hơn cả tủ đông nhà xác.
“Cô Tần.”
Anh ta đẩy nhẹ gọng kính vàng không viền, tròng kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo:
“Thứ lỗi tôi nói thẳng. Bố cô có nhắc đến… vài sở thích đặc biệt của cô.
Cá nhân tôi cho rằng, trong thế kỷ 21 này, việc tuyên truyền mê tín dị đoan về thần quỷ là một sự ngu muội, thậm chí là sự xúc phạm với khoa học và lý trí.”
Ồ hô, vừa mở màn đã chơi chiêu mạnh thế này?
Tôi nhướng mày, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, một tia linh lực nhỏ xíu lập tức lan ra.
Ly cà phê Americano đá để bên cạnh anh ta, thành ly lập tức phủ một lớp sương mỏng.
Vài giọt nước nhỏ tí tách… kỳ lạ trượt ngược lên thành ly nửa phân rồi mới rơi xuống lại.
Ánh mắt của Trần Thập ngay lập tức trở nên sắc bén, dán chặt vào ly cà phê, lông mày nhíu lại.
“Bác sĩ Trần,”
Tôi bắt chước ngữ khí anh ta, từ tốn nói:
“Thứ lỗi tôi cũng nói thẳng. Đối diện với những điều thực sự chưa biết, cái thuyết duy vật của anh ấy… hẹp hòi đến buồn cười. Giống như…”
Tôi cố ý dừng lại, liếc về vết nước nhỏ bất thường trên thành ly,
“…anh không thể giải thích nổi giọt nước kia.”
Sắc mặt anh ta tối sầm, môi mím chặt thành một đường thẳng lạnh băng.
“Hiện tượng vật lý, chênh lệch nhiệt độ, độ ẩm thay đổi, sức căng bề mặt của chất lỏng – có cả trăm ngàn cách lý giải khoa học.
Còn chuyện thần quỷ, chẳng qua chỉ là sự phản chiếu nỗi sợ hãi của con người trước những điều họ không hiểu, là một kiểu an ủi tinh thần thôi.”
“Vậy à?”
Tôi hơi nghiêng người về phía trước, giọng thấp xuống, xen chút khiêu khích:
“Thế lúc anh mổ xác, có bao giờ cảm thấy… lạnh gáy?
Hay từng nghe thấy tiếng thở dài… mà không ai nên nghe thấy?”
Ngón tay đang đặt trên bàn của anh ta khẽ co lại một chút.
“Cô Tần, phòng làm việc của tôi có kiểm soát nhiệt độ và cách âm nghiêm ngặt.
Tôi chỉ tin vào bằng chứng dưới dao mổ và số liệu trong phòng thí nghiệm.
Những suy đoán của cô… thật vô nghĩa, và cũng rất thiếu tôn trọng người đã khuất.”
Không cùng tần số, nói thêm cũng vô ích.
“OK. Fine.”
Tôi nhún vai, đứng dậy dứt khoát:
“Xem ra điểm chung duy nhất của chúng ta là – bữa ăn này không cần tiếp tục nữa.
Chúc bác sĩ Trần vui vẻ với những ‘bằng chứng’ và ‘số liệu’ của anh.”
Cùng lúc đó, điện thoại và la bàn trong túi tôi đồng thời rung lên.
Kim la bàn điên cuồng chỉ về hướng Tây Bắc.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn mã hóa từ lão Chu bên Tổ đặc án:
【Nhà máy hóa chất bỏ hoang phía Tây thành phố, cấp oán linh. Đến ngay!】
Còn điện thoại của Trần Thập cũng reo lên tiếng chuông báo động chuyên dụng – tín hiệu khẩn cấp từ trung tâm pháp y.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương một câu:
“Đạo bất đồng, chẳng thể chung đường.”
Và cả chút bực dọc khi bị tình huống bất ngờ phá vỡ cuộc nói chuyện.
“Cáo từ.”
Tôi xách túi, quay người bỏ đi.
“Không tiễn.”
Giọng anh ta lạnh như đá vang lên sau lưng.