Chương 1 - Khi Linh Hồn Tái Sinh Bên Quan Tài
Đời trước, khi tiên ma đại chiến bùng nổ,
ta vì muốn phong ấn ma đầu mà lựa chọn đồng quy vu tận với hắn.
Sau khi ta ngã xuống, sư huynh đồng môn vì chờ đợi ngày ta trọng sinh tỉnh lại,
liền đặt thân thể ta trong băng quan, bất hoại bất diệt.
Một lần nữa mở mắt, ta lại phát hiện pháp lực đã hoàn toàn tiêu tán.
Đúng lúc ta nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm cách bật nắp quan tài,
thì sư đệ cùng một nữ tử có dung mạo gần như giống hệt ta bước vào.
Hai người kề vai tựa má, tình ý triền miên, lộ rõ thân mật,
ngay bên cạnh quan tài của ta, bày ra bộ dạng ân ái ngọt ngào.
Ta còn chưa kịp mở miệng, trước mắt bỗng hiện ra từng dòng chữ kỳ lạ:
【Đại tiết mục đến rồi, tiểu khả ái sắp tỏ tình đó! Chẳng mấy chốc tiến độ công lược sẽ đạt full điểm thôi.】
【Pháo hôi bên này hấp hối giãy giụa, còn đại sư huynh với tiểu khả ái bên kia thì thắm thiết tình nồng. Quả thật là một màn kịch đối lập tuyệt diệu!】
【Ha ha, nhìn gương mặt pháo hôi kìa, hoàn toàn đờ ra rồi!】
【1】
Pháo hôi? Bạch nguyệt quang?
Nói ta sao?
Ta chẳng có tâm tình đi để ý mấy thứ kỳ quái ấy, chỉ dồn hết tinh thần đối phó với tấm nắp quan mỏng trước mắt.
Sờ vào lạnh băng, mặt ngoài trơn láng như bạch ngọc.
Nhìn qua liền biết, đây là do thiên băng ngàn năm rèn thành, có thể giữ thi thể vĩnh viễn không hư thối.
Một loại thiên tài địa bảo đáng giá ngàn vàng như vậy…
mà lại được dùng để làm quan tài cho ta.
Vấn đề là, tình cảnh hiện giờ rất xấu hổ.
Vừa sống lại, trong cơ thể ta chẳng còn nửa phần pháp lực.
Dẫu có liều mạng, vẫn không thể cạy mở tấm nắp quan này.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ ta sẽ phải bị ngạt chết sống sờ sờ ở trong này sao?
Vật lộn một hồi lâu, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Thôi, coi như ta bỏ cuộc.
Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, định tiếp tục làm xác chết thêm một lúc.
【2】
Đang nằm im giả chết, ngoài động bỗng vang lên một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc.
【Đại tiết mục đến rồi, tiểu khả ái sắp có màn tỏ tình kinh điển với đại sư huynh! Chẳng mấy chốc tiến độ công lược sẽ full điểm thôi!】
【Pháo hôi bên này hấp hối giãy giụa, còn đại sư huynh với tiểu khả ái bên kia thì tình thâm ý mật. Quả thật là một màn kịch đối lập tuyệt vời!】
【Ha ha, nhìn gương mặt pháo hôi kìa, hoàn toàn chết lặng rồi!】
Ờ…
Đúng là có chết lặng thật.
Ta ngây người dán mắt vào nắp quan.
Đại sư huynh…
Đó là ai?
Khi ta còn sống, ta vốn là thủ tịch đệ tử của tông môn.
Dưới tay ta chỉ có sư đệ sư muội, chứ chưa từng có cái gọi là sư huynh.
Tính theo bối phận, đứng sau ta hẳn phải là tiểu quỷ Nguyên Thần kia?
Hay là Nguyên Vũ?
Thôi kệ.
Lười chẳng buồn nghĩ nhiều nữa.
Ta quyết định bắt đầu khởi động chương trình hồi sinh.
Giọng nữ dịu dàng ngọt ngào vang vọng trong sơn động:
“… Sư huynh, hôm nay thiếp gọi chàng tới đây, thật ra là muốn…”
Rầm ——
“… muốn nói với chàng một chuyện.”
Rầm ——
“Nói thật, trong lòng thiếp vẫn luôn——”
Rầm ——
Nguyên Thần rốt cuộc nhịn hết nổi, gầm lên một tiếng:
“Cái quái gì ở đây quấy phá? Dám cả gan làm loạn ở mộ phần của sư tỷ ta?”
Hắn rút kiếm bên hông, giận dữ xông thẳng về phía quan tài.
Rồi lập tức nhìn thấy ta – gương mặt không cảm xúc, đang đều nhịp dùng chân đạp quan tài.
Đôi chân Nguyên Thần bỗng khựng lại, mềm nhũn.
“Sư… sư tỷ.”
Hắn lắp ba lắp bắp “Ngài… ngài vẫn còn sống sao?”
Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ta nửa sống nửa chết, hắn lại vội vàng xua tay:
“Không đúng không đúng, ý ta là… Ngài… sao lại tự mình sống lại thế này!”
Hừ.
Ta dốc nốt tàn lực cuối cùng.
Mệt mỏi mà phẫn nộ, giơ thẳng hai ngón tay giữa lên.
Tên ngu xuẩn này.
Còn chần chừ thêm nữa, ta thật sự sẽ bị ngạt chết mất!
【3】
Rốt cuộc cũng được Nguyên Thần kéo ra ngoài.
Ta ngồi dựa lưng vào vách động, thở hổn hển từng ngụm một.
Xong rồi.
Cái thân xác này tệ hại đến cực điểm.
Một chút linh lực cũng không giữ nổi.
Bên cạnh, “tiểu khả ái” trong lời chữ kia đang tò mò nhìn ta chăm chú.
Nhìn kỹ thì, quả thật dung mạo nàng ta có đến bảy tám phần giống ta.
Ta chỉ mới liếc nhìn vài lần,
Nguyên Thần đã lập tức dịch người sang, chắn ngang ánh mắt ta.
“Sư tỷ.”
Hắn cung kính mở miệng:
“Vị này là sư phụ mấy năm trước mang về tông môn.
Nàng tên Nguyên Vi.
Sư muội tính tình có phần hướng nội, xin người đừng làm muội ấy sợ.”
Nói đoạn, hắn lại quay đầu giới thiệu với Nguyên Vi:
“Đây là sư tỷ Nguyên Hà.”
【Ha ha ha, pháo hôi lại sắp ngây người rồi. Chỉ mới liếc vài cái, Nguyên Thần đã vội vàng che chở thê tử. Sợ nàng ta bắt nạt tiểu khả ái cơ đấy.】
【Pháo hôi còn tưởng mình vẫn là bạch nguyệt quang như xưa. Thực tế bây giờ trong tông môn chẳng ai còn để mắt tới.】
【Đáng lẽ lúc đầu nên chết quách cho xong, giờ bò ra chỉ thêm nực cười.】
Ta thản nhiên thu hồi ánh nhìn.
Một cước đá thẳng vào Nguyên Thần.
“Vừa mới sống lại, thân thể yếu nhược.
Ngươi cõng ta về.”
Nguyên Thần ngoan ngoãn gật đầu, triệu ra bản mệnh phi kiếm.
“Sư tỷ cứ ngồi lên Bích Tiêu kiếm của ta trở về trước.
Ta sẽ lập tức đi bẩm báo với sư phụ cùng các vị khác tin tức người đã hồi sinh.”
Rồi hắn quay đầu gọi Nguyên Vi:
“Sư muội, cùng đi thôi.”
【4】
Ngồi trên Bích Tiêu kiếm, bị “lái ẩu” vượt tốc, ngoặt đông rẽ tây suốt cả đường,
rốt cuộc ta cũng trở về chỗ ở năm xưa.
Trúc Cư viện.
Bài trí trong phòng vẫn y hệt như lúc ta còn sống.
Bao năm đã qua những vật dụng này vậy mà vẫn lặng lẽ chờ chủ nhân quay về.
Ta thoải mái ngã ập xuống giường, lăn vài vòng,
quyết định tạm gác hết mấy chuyện chữ nghĩa kỳ quái, pháo hôi hay gì đó sang một bên.
Chuyện khôi phục linh lực, sau hãy tính.
Bỏ mặc.
Hoàn toàn bỏ mặc là được rồi!
Chết mấy chục năm, mệt mỏi rã rời.
Giờ phải ngủ một giấc cho thật ngon cái đã!
Đáng tiếc, mới ngủ được nửa chừng,
tiếng ồn ào bên ngoài viện đã đánh thức ta.
Sư phụ vội vã xông vào.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
“Nguyên Hà, con thật sự sống lại rồi sao?”
Ông trừng mắt nhìn, ánh mắt từ trên xuống dưới, lại từ dưới ngước lên,
gương mặt đầy vẻ khó tin.
“Ừ, đúng vậy.”
Bị đánh thức giữa giấc, ta chẳng vui vẻ gì, chỉ đáp qua loa, mệt mỏi.
Sư phụ vẫn không tin.
Hết chọc chọc má ta,
lại giật giật tóc ta,
rồi còn nhéo cả cánh tay ta.
“Cút đi!”
Ta bực bội tát một cái vào mặt ông.
“Á… cái cảm giác quen thuộc này.”
Sư phụ ôm má trái, vẻ mặt đầy hoài niệm.
“Đồ đệ ngoan, đúng thật là con rồi!”
… Lúc nào đầu óc ông ấy cũng có chỗ chẳng bình thường.
Sư phụ cười tít mắt, vỗ vai ta:
“Được rồi, đã sống lại thì trước tiên nghỉ ngơi cho tốt.
Chuyện trong tông môn, con không cần bận tâm.
Nguyên Thần bây giờ đã có thể một mình gánh vác.
Nguyên Vi cũng là một thiên tài tu tiên hiếm có.
Việc quản sự thường ngày, ta đều giao cho bọn họ.
Sau này nếu con có gì cần, cứ trực tiếp tìm Nguyên Vi là được.”
【Nghe kìa, tiếng trái tim pháo hôi vỡ vụn. Vừa sống lại đã bị gạt sang một bên, quyền quản lý sớm trao hết cho tiểu khả ái.】
【Quyền lực ở đâu thì tình yêu ở đó. Sư phụ cưng chiều tiểu khả ái thật chẳng thèm che giấu.】
【Bề ngoài như đang quan tâm pháo hôi, kỳ thực là gõ một gậy cho nàng ta tỉnh ra: hãy tự hiểu rõ địa vị của mình bây giờ.】
Ta không nói gì.
Chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt sư phụ.
Luôn có cảm giác, người này đang toan tính điều gì đó…
Có lẽ là bị ta nhìn đến chột dạ, sư phụ vội né tránh tầm mắt, giả vờ ho khan mấy tiếng.
“Được rồi, ta còn có việc khác phải xử lý.
Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, vài hôm nữa ta lại đến thăm.”
Dứt lời, ông liền vội vã bỏ đi.
Hừ.
Diễn xuất tệ hại.
Bọn họ chắc chắn có chuyện gì đó giấu ta.
Có điều…
Ta xoa xoa thái dương.
Với cái tình trạng “toàn tông môn cộng lại cũng chẳng ghép nổi một bộ não hoàn chỉnh” này,
nhiều lắm cũng chỉ là ai ăn thừa một cái màn thầu, hay ai lén giấu một miếng thịt… mấy chuyện gà lông vịt lông thôi.
Không đáng bận tâm.
Thôi kệ.
Tiếp tục bỏ mặc mà ngủ.