Chương 2 - Khi Kỳ Tích Đến Gõ Cửa
3
Tối hôm đó, Lục Tư Minh đã gửi lời mời kết bạn WeChat cho tôi.
【Xin chào, Thẩm Kiều, tôi là Lục Tư Minh. Nghe ông nội Thẩm nói, cô đã đồng ý chuyện hôn sự giữa chúng ta. Sáng mai 9 giờ, cô có thể đến cục dân chính gặp tôi, làm thủ tục đăng ký kết hôn không?】
【Hoặc là, tôi đến nhà đón cô cũng được.】
Tôi không ngờ anh ấy lại nói thẳng thắn như vậy.
Hơn nữa, ngày mai đã đi đăng ký kết hôn, liệu có quá nhanh không?
Nhưng nghĩ lại, sĩ quan quân đội chắc cũng bận rộn, người ta không câu nệ, tôi còn do dự gì nữa?
Thế nên tôi trả lời: 【Được, tôi tự đến cũng được.】
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, tôi có mặt tại cục dân chính.
Vừa bước vào, ánh mắt tôi liền bị thu hút bởi một bóng dáng lạnh lùng trong bộ quân phục.
Anh ấy để tóc húi cua, dáng người thẳng tắp, ngũ quan cương nghị.
Đứng giữa sảnh lớn, vô cùng nổi bật.
Thật sự trông còn đẹp trai hơn Bùi Trạm.
Lúc tôi nhìn anh ấy, cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi, rồi anh sải bước về phía tôi.
“Thẩm Kiều, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Khóe môi anh cong lên, đưa tay về phía tôi: “Xin chào, tôi là Lục Tư Minh.”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh.
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay thô ráp, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên huấn luyện.
Bàn tay nắm lấy nhau chỉ dừng lại hai giây, rồi ăn ý buông ra.
Anh hỏi tôi: “Cô mang theo chứng minh nhân dân chưa?”
Sau đó lấy từ túi áo ra của anh.
Tôi ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Tư Minh, anh biết rõ tình trạng của tôi đến đâu?”
“Bác sĩ nói tôi rất khó có thể đứng dậy được, bây giờ anh muốn đổi ý vẫn còn kịp.”
Anh mỉm cười: “Đã đến đây rồi, thì sẽ không hối hận.”
Nói xong liền đi vòng ra phía sau lưng tôi.
Anh kiên định đẩy xe lăn của tôi đến quầy làm thủ tục.
4
Quá trình đăng ký kết hôn diễn ra rất suôn sẻ.
Khi hai quyển sổ đỏ nằm trong tay, anh lại một lần nữa đưa tay về phía tôi.
“Thẩm Kiều, quãng đời còn lại xin được nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.”
Tôi bật cười bởi vẻ nghiêm túc của anh.
Quãng đời còn lại — thật quá dài.
Tôi không biết nếu tôi mãi mãi không thể đứng dậy, anh có thể kiên trì được bao lâu.
Nhưng tôi vẫn đưa tay ra bắt lấy tay anh.
Lần này, anh nắm lâu hơn một chút, thậm chí còn dùng một chút lực.
Khi thấy tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh mới buông tay ra, khẽ ho một tiếng như để che giấu.
Sau đó, anh đẩy xe lăn đưa tôi ra ngoài.
“Gia đình hai bên đã gặp nhau ở nhà hàng rồi, chúng ta đi thẳng đến đó.”
“Về vội quá, cũng chưa chuẩn bị được gì làm quà.”
“Thẩm Kiều, trước hết, tặng em mấy thứ này.”
Anh bế tôi lên ghế phụ, cài dây an toàn cẩn thận.
Rồi để xe lăn của tôi vào cốp sau.
Sau đó, anh lấy ra một chiếc túi tài liệu đưa cho tôi.
“Đây là tất cả tài sản đứng tên anh, từ giờ về sau đều thuộc về em.”
Túi tài liệu phồng to, khá dày.
Tôi nhớ ông nội từng nói, nhà họ Lục còn giàu có hơn cả nhà tôi.
Nếu đây là toàn bộ tài sản đứng tên anh ấy…
“Tất cả là của em?”
Tôi có chút không chắc chắn.
Lục Tư Minh mỉm cười gật đầu: “Em là vợ hợp pháp của anh, có quyền sử dụng và quản lý toàn bộ tài sản của anh.”
Như sợ tôi từ chối, anh còn bổ sung một câu: “Không được phép từ chối.”
Chiếc xe quân dụng màu đen lướt đi trên đường với tốc độ vừa phải.
Tầm nhìn rất thoáng đãng.
Thỉnh thoảng, tôi lại nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.
Dáng vẻ khi anh lái xe trông rất nghiêm túc và tập trung, luôn để ý cảm giác của tôi.
Không giống như Bùi Trạm, khi thì phóng xe như bay, khi thì phanh gấp làm tôi giật thót tim.
Thật ra sau vụ tai nạn, tôi đã rất sợ ngồi xe rồi.