Chương 2 - Khi Kỹ Nữ Thanh Lâu Trả Thù Kẻ Du Hành Thời Gian

6

Gần đây thân thể Thái tử phi có chút bệnh nhẹ, là không cẩn thận nên bị nhiễm phong hàn.

Nghe nói còn bị ho, có triệu chứng truyền nhiễm, không thể phụng dưỡng Thái tử.

Thái tử phi khăng khăng nàng "cần cách ly", liền đuổi Thái tử đến thư phòng.

Gần đây thời tiết nóng bức khó nhịn, sau khi Thái tử dùng xong bữa trưa, luôn đến hậu hoa viên ngắm sen, để giải nhiệt hóng mát.

Mà hôm nay, Thái tử vừa vặn lẻ loi một mình.

Vì thế sau bữa trưa, ta cố ý đi hồ sen sau hòn non bộ.

Lúc này, vết ban đỏ trên mặt ta cũng rửa sạch.

Ta cúi đầu, tay cầm một bình trà thơm, cẩn thận đi về phía Thái tử.

Lúc đi qua bên cạnh Thái tử, ta giả vờ lỡ tay làm đổ ấm trà trong tay.

Nước trà trong nháy mắt trút ra, rơi xuống trên trường bào tôn quý hoa lệ của Thái tử.

Quần áo nửa người ta đều bị nước trà bắn ướt, búi tóc cũng rơi xuống.

Cung trang màu hồng dán sát vào ngực ta.

Quần áo ướt đẫm tôn lên những đường cong trên thân thể, lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta mơ màng, say đắm.

Mái tóc dài ướt sũng rũ xuống cổ, thỉnh thoảng có vài giọt nước trà theo đuôi tóc chảy xuống.

Ta quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, giống như một con thỏ trắng nhỏ rất đáng thương.

Một đôi mắt hoa đào quyến rũ phong tình, giờ phút này lại chứa đầy sợ hãi cùng nhu nhược.

Ngẩng đầu nhẹ nhàng thoáng nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thái tử.

Hốc mắt ta nhất thời đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.

Một giây sau, ta vội vàng cúi đầu, liên tục dập đầu thỉnh tội:

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Xin điện hạ thứ tội!”

"Nô tỳ cũng không phải cố ý mạo phạm, chỉ là nhất thời sơ suất, cầu xin điện hạ tha thứ cho nô tỳ!"

Lúc này, Thái tử cách ta gần trong gang tấc.

Ngửi mùi hoa nhài từ đuôi tóc ta, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt tối tăm không rõ:

“Nàng tên là gì?”

7

“Nô tỳ tiện danh là Hồng Tụ.”

Thái tử đưa tay đỡ lấy ta dậy.

Khi vạt áo trước ngực ta không cẩn thận đụng phải hắn, ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trong lòng ta mừng thầm.

Ở thanh lâu mười năm, những tên nam nhân là cái quỷ gì, ta tất nhiên là rõ ràng.

Người xưa nói rất đúng, “cỏ bên kia đồi xanh hơn”.

Chỉ có như gần như xa, nửa đẩy nửa rời, mới có thể làm cho nam nhân thời ghi khắc ngày nhớ đêm mong, mất hồn mất vía.

Nghĩ tới đây, ta cố ý làm bộ ngượng ngùng ngại ngùng.

Chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nghịch góc áo lại.

Một giây sau, ta đột nhiên trượt chân, sắp ngã xuống.

Thái tử thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ lấy ta, cũng thuận thế nắm chặt tay ta:

“Nàng làm sao vậy? Có bị thương hay không?”

Trong mắt ta tràn đầy hoảng sợ.

Giả bộ sợ hãi hất tay hắn ra, rụt rè nói:

“Điện hạ, xin ngài buông tay! Nếu như bị Thái tử phi nhìn thấy, nô tỳ chỉ sợ sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.”

"Ta bất quá đỡ nàng một chút mà thôi, mặc dù bị Thái tử phi nhìn thấy, vậy thì như thế nào?"

Nghe nói như thế, ta khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại.

Ngược lại trực tiếp xoay người rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Làm hoa khôi mười năm, lúc nào cần lạt mềm buộc chặt, lúc nào cần phong tình vạn chủng, lúc nào muốn nói còn xấu hổ.

Ta tự nhiên hiểu.

Lúc đi đến chỗ rẽ, ta lặng lẽ quay đầu lại.

Hướng về phía hắn ném ra một nụ cười thiên kiều bách mị, quyến rũ động lòng người.

Nhìn thái tử giật mình, si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng ta.

Ta xoay người, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia lãnh ý.

Con cá lớn này, cuối cùng cũng mắc câu!

Mà đêm đó, Thái tử phi Thẩm Kiều liền nổi giận đùng đùng đi tới.

8

Lúc Thẩm Kiều ngang ngược đẩy cửa phòng ra, ta vừa mới rửa mặt chải đầu xong.

Nhìn nàng nổi giận đùng đùng, trong lòng ta nhất thời có chút lo lắng.

Chẳng lẽ chuyện hôm nay bên hồ sen cùng thái tử......

Ánh trăng như nước, từ cửa sổ ánh trăng chiếu xuống.

Trên bàn trang điểm đặt một cái bình hoa lưu ly, phía trên cắm mấy đóa phù dung.

Ba ngàn sợi tóc của ta rủ xuống đất, gió mát lượn lờ bay ngang, đem chút tóc mai của ta theo gió nhẹ bay.

Sau khi cởi cung trang ra, ta mặc một bộ gấm thủy quang màu trắng.

Đây là một bộ tẩm y ta thích nhất ở Xuân Phong Lâu, mùa hè mặc thoải mái mát mẻ nhất.

Dưới ánh trăng, nước sóng gợn lăn tăn.

Nhìn ta nhẹ nhàng trang điểm, điềm tĩnh lạnh nhạt, bộ dáng vô cùng tĩnh lặng.

Trong mắt Thẩm Kiều hiện lên một tia đố kỵ cùng phẫn nộ, hai tay hơi phát run.

Nàng lập tức nhào tới, hung hăng bóp cổ ta, rống to:

“Tiện tỳ!”

“Bổn cung bất quá bị bệnh mấy ngày, ngươi thế mà liền nắm lấy cơ hội liền câu dẫn Thái tử! Quả nhiên là hồ ly tinh, là bổn cung buông lỏng cảnh giác rồi!”

“Người đâu! Lấy roi ngựa của bổn cung tới!”

Quả nhiên, tất cả những gì ta và Thái tử ở bên hồ sen đều bị người có tâm nhìn thấy.

Không đợi nghe ta quỳ xuống đất giải thích, hạ nhân nhanh chóng lấy roi ngựa đến.

Trên roi ngựa tràn đầy gai nhọn, phía trên còn có vết máu chưa khô.

Chỉ sợ lúc quất một roi xuống, ắt hẳn sẽ da tróc thịt bong ngay lập tức.

Sau lưng ta trong nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Thẩm Kiều nhận lấy roi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, từng bước một tới gần ta.

9

Trong chớp mắt, nghĩ đến bộ dáng nàng và Thái tử tình cảm nồng đậm ở kiếp trước.

Đột nhiên ta có một ý tưởng!

Kiếp trước, lúc thấy Thái tử phi và Thái tử vui vẻ, nàng ta cố sức xu nịnh.

Mà ta ở thanh lâu hơn mười năm, mặc dù là kẻ không bán thân, nhưng loại chuyện này cũng thấy không ít.

Vừa nhìn liền biết nàng muốn hết sức lấy lòng Thái tử, nhưng tài nghệ không bằng người.

Nghĩ tới đây, ta ngăn tay Thẩm Kiều lại, thấp giọng nói với nàng:

“Thái tử phi, người hiểu lầm rồi, nô tỳ đã sớm có người trong lòng, tuyệt đối không có vọng tưởng gì với Thái tử.”

“Để chứng thực nô tỳ tuyệt không hai lòng, nô tỳ khẩn cầu Thái tử phi cho nô tỳ một cơ hội, để nô tỳ bày kế cho Thái tử phi.”

Nghe ta nói xong, Thái tử phi giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười ha ha:

“Chỉ bằng ngươi, một tên nô tỳ? Cũng dám chỉ điểm bổn cung? Hầu hạ Thái tử như thế nào, bổn cung so với ngươi còn rõ ràng hơn!”

Có thể thấy được ta vẻ mặt nghiêm túc, không giống nói dối, thậm chí yêu cầu mọi người quay lưng đi.

Nàng do dự một lát rồi gật đầu:

“Ngươi đã dám nói rồi, bổn cung cũng không ngại nghe một chút.”

Trái tim treo lơ lửng vừa rồi của ta, lúc này mới buông xuống.

Thấy mọi người quay lưng lại, ta mới cẩn thận mở hộp ra, lấy ra một tấm lụa mỏng bên trong.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Kiều, ta chậm rãi mở tấm lụa mỏng ra.

Tấm lụa mỏng này, là tẩm y màu đỏ mà Liễu ma ma trân quý mấy năm nay ở Xuân Phong Lâu.

Vài năm trước, ta rất thích nó, liền không chút do dự mua nó.

Nó cắt may có thể nói là nhất tuyệt, thủ pháp cắt may đường cong trước ngực, có thể hoàn mỹ thể hiện ra dáng người uyển chuyển của nữ tử.

Thiết kế chạm rỗng sau lưng, càng làm cho lưng đẹp của nữ tử như ẩn như hiện.

Trong tẩm y hàm chứa một chút tơ vàng bạc, ánh nến chập chờn phát ra ánh sáng nhạt, làm cho cơ thể nữ tử trong trắng như tuyết, hết sức động lòng người.

Trên tua rua bên hông, điểm xuyết đầy châu báu lấp lánh.

Quyến rũ động lòng người rất nhiều, càng tăng thêm vài phần hoa quý trang nhã.

Thẩm Kiều vừa nhìn thấy tẩm y này, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Nàng nắm lấy áo ngủ, khiếp sợ mở miệng:

“Trời ạ! Trang phục thời Cổ trang nặng như vậy...... Là của ngươi sao?!”

Ta mỉm cười gật đầu, kéo nàng đến trước gương đồng, đặt tẩm y trước mặt nàng:

"Thái tử phi, nô tỳ nguyện ý đem tẩm y dâng cho người, biểu đạt sự trung thành của nô tỳ đối với Đông cung, sự trung thành đối với người!"

"Xin Thái tử phi yên tâm, nô tỳ dù có chết, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện có lỗi với người!"

Nhìn nàng ta vuốt ve tẩm y mừng rỡ như điên, ta lặng lẽ mở miệng bên tai nàng:

“Thái tử phi, họ hàng xa của nô tỳ mở một thanh lâu, từ nhỏ đã thấy nàng ta dạy chuyện nam nữ phong nguyệt.”

“Nếu cần, nô tỳ có thể vì người mời đến một tiểu nương tử, cũng tốt cho người cùng thái tử hòa hợp, để thái tử càng thêm quyến luyến không thể rời khỏi người.”

Nghe xong lời của ta, nàng trong nháy mắt đỏ bừng mặt, nhỏ giọng lầm bầm:

“Người cổ đại các ngươi đều trực tiếp như vậy sao? Sao lại không giống như trong tưởng tượng của ta?”

Thấy ta vẻ mặt nghi hoặc, nàng khoát tay, lặng lẽ nói với ta:

“Không có gì, cảm giác thật thú vị! Chờ bổn cung nghĩ kỹ lại rồi hãy nói, ngược lại ta cũng muốn xem trong hồ lô các ngươi có thể bán thuốc gì.”

“Nể mặt tẩm y này, hôm nay bỏ qua cho ngươi. Tẩm y này ta lấy đi!”

Nhìn thân ảnh nàng rời đi, ta vừa rồi còn ngoan ngoãn, trong nháy mắt dỡ xuống nụ cười, lập tức vẻ mặt lạnh lùng.

Thẩm Kiều, cô nhất định sẽ phả trả giá.

10

Mấy ngày sau, lần nữa nhìn thấy Thái tử phi, khí sắc của nàng quả nhiên tốt hơn vài phần.

Thấy nàng đi tới, ta vội vàng buông công việc trong tay xuống, hướng nàng hành lễ thỉnh an.

Vừa nhìn thấy ta, nàng trực tiếp kéo tay ta, mặt mày lộ ra một vệt đỏ ửng:

“Cái này, tẩm y kia...... dùng rất tốt!”

“Vốn là lão yêu bà Hoàng hậu còn muốn nhét hai trắc phi vào Đông cung, ngươi không biết đâu, Thái tử chính là một thằng con trai bám váy mẹ, cái gì cũng nghe lời mẹ hắn.”

"Nhưng mấy ngày nay, Thái tử bị ta mê đến không muốn không muốn, thậm chí còn bẩm báo Hoàng hậu, cự tuyệt Nạp trắc phi, nói muốn cùng bổn cung một đời một kiếp một đôi!"

Tuy rằng trong miệng nàng thốt ra từ "thằng con trai bám váy mẹ" ta không hiểu lắm, nhưng ta đại khái có thể đoán được ý tứ của nàng.

Thấy ta thành tâm vì nàng vui vẻ, nàng vẻ mặt đắc ý, sau đó lặng lẽ hỏi ta:

"Xem ngươi ngược lại là một người trung thành, chuyện phong nguyệt lần trước ngươi nói bổn cung bây giờ nghĩ kỹ rồi!"

"Mau đưa người lặng lẽ đem vào đây, các ngươi bên này thích nhất học đòi văn vẻ, ta cũng muốn thỉnh giáo một chút, phải nhanh chóng chiếm được trái tim của Thái tử!"

Nghe xong mệnh lệnh của nàng, ta giả vờ lộ vẻ khó xử.

Dù sao nếu ta vội vàng làm ra loại chuyện như thế này, làm cho người ta cảm giác ta có vẻ có ý đồ khác.

Nhưng nếu nàng cầu xin ta, ta liền có thể vì mình tranh thủ càng nhiều lợi thế.

Ví dụ như, cơ hội gần gũi phụng dưỡng Thái tử và Thái tử phi.

Nhìn mặt nàng lộ vẻ không vui, trách cứ ta một phen, ta lúc này mới chậm rãi mở miệng:

“Thái tử phi ra lệnh, nô tỳ nhất định không dám không theo, chỉ là chuyện này nếu bị Thái tử hoặc người ngoài phát hiện, chỉ sợ là tạo ra điều tiếng, đối với Thái tử phi người vạn phần bất lợi.”

“Nghĩ tới nghĩ lui...... Nô tỳ có chủ ý, nếu ta và nương tử chỉ dạy đều là nha hoàn thân cận của người, vậy chuyện này hẳn là dễ làm hơn.”

"Chỉ là, vị nương tử đó tất nhiên không thể ở tại Đông cung, chẳng bằng cứ cách hai ngày, mời nàng đến nơi xa xôi nhất trong Đông cung, nô tỳ liền ở bên ngoài trông coi, như thế nào?"

Nghe xong lời của ta, Thẩm Kiều lập tức kích động vạn phần.

Nhưng một giây sau, nàng lại buông tay ta ra, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi:

“Thì ra, ngươi đã sớm nghĩ kỹ...... Chẳng lẽ, ngươi đang có ý đồ tâm cơ gì?”

Ta mỉm cười, lấy túi tiền xẹp lép trong tay áo ra:

“Nô tỳ đương nhiên là có tư tâm riêng.”

“Nô tỳ chỉ cầu khi Thái tử phi ăn thịt, có thể để lại chút canh cho nô tỳ, cùng Thái tử phi hưởng hết vinh hoa phú quý, đó là tư tâm của nô tỳ.”

Nghe ta nói xong, nàng lúc này mới hài lòng gật gật đầu, giống như đùa mèo chó vỗ vỗ bả vai ta:

“Được, ta hiểu, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, ở chỗ chúng ta, cũng giống như vậy.”

“Chuyện này giao cho ngươi sắp xếp an bài. Nhớ kỹ, phải nhanh!”

11

Có Thẩm Kiều bày mưu đặt kế, ta có thể tự do ra vào Đông cung.

Đêm đó, ta liền lặng lẽ đi tới Xuân Phong Lâu.

Mấy ngày sau, một cái kiệu nhỏ thừa dịp đêm tối, đưa vào Đông cung.

Thừa dịp Thái tử được triệu vào hoàng cung, hắn cũng không trở về Đông cung.

Lúc này Thẩm Kiều mới có thời gian và cơ hội.

Đêm đó, sương phòng nến đỏ sáng lên một đêm, bên trong mơ hồ truyền đến thanh âm không thể nói.

Rạng sáng, kiệu nhỏ lại lặng lẽ rời đi.

Cứ như vậy, đi tới đi lui hai tháng sau, Thẩm Kiều tiến bộ rất lớn.

Mặt mày tràn đầy mềm mại quyến rũ, một cái nhăn mày một nụ cười đều câu dẫn hồn phách của nam nhân.

Sau khi mặc vào sa y mỏng manh, càng thừa dịp da thịt trắng như tuyết trơn mềm, quả thực làm cho người ta không dời mắt được.

Ba ngày sau, chính là lễ Thất Tịch mỗi năm một lần.

Tối hôm đó, dưới sự bố trí tỉ mỉ của ta, toàn bộ Đông cung đều được hoa đào đầy trời trang trí.

Thái tử phi mặc một bộ lụa mỏng màu hồng nhạt, tay nâng cành đào, ở trong ánh trăng như nước nhẹ nhàng nhảy múa.

Kỹ thuật nhảy thướt tha của nàng, cùng với bốn phía điểm điểm đom đóm, phảng phất như đào hoa tiên tử hạ phàm.

Giờ phút này, nhìn Thẩm Kiều một thân quyến rũ, Thái tử Tạ Huyền Lễ lập tức làm thơ:

“Thiên thu vô tuyệt sắc, đẹp mắt là giai nhân, khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh vi thiên hạ nhân.”

Nhìn bầu không khí vừa vặn, ta bưng một bình rượu hoa đào hương bay bốn phía đi tới.

Lúc rót rượu, ánh mắt Thái tử trong lúc vô tình đảo qua khuôn mặt của ta.

Trong phút chốc, hắn có chút thất thần.

Ta cũng vậy.

Trong lòng ôm mỹ nữ, trước mắt ngắm hoa, quả nhiên là phúc khí tốt.

May mắn chính là, Thẩm Kiều rúc vào trong ngực hắn, cũng không có chú ý tới động tác nhỏ của hắn.

Rất nhanh, Thẩm Kiều không thắng tửu lượng, bị Thái tử ôm vào tẩm điện.

Gần đây chuyện triều chính làm Thái tử bận rộn, thật vất vả mới trở về Đông cung một chuyến.

Vốn hai người định đến tiểu biệt viện tân hôn, dự định ôn nhu một phen.

Nhưng chỉ uống chút rượu, Thẩm Kiều đã ngủ say.

Ta bưng nước nóng đi vào, vừa lúc đụng phải Thái tử.

Giờ phút này, tuy ta ăn mặc như hạ nhân, nhưng so sánh với Thái tử phi trang điểm đậm, ngược lại tôn lên vẻ đẹp như phù dung nước trong của ta.

Hơn nữa ta yểu điệu dáng người, Thái tử lúc này hô hấp nặng nề.

Thấy thế, ta khẽ mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng:

"Điện hạ, rượu đào là nô tỳ tự tay ủ, nếu lãng phí như vậy, chẳng phải đáng tiếc sao?"

Nghe xong, hắn cúi người về phía trước, ánh mắt nhìn về phía ta mang theo vài phần thích thú.

Sau đó vung tay lên, bảo hạ nhân đi, ý vị thâm trường mở miệng:

“Đã là giai nhân tự mình ủ, sao có thể lãng phí?”

“Bồi ta đến thư phòng.”

12

Trong thư phòng, ngoài cửa sổ gió mát phơ phất, một trận gió nhẹ nhẹ thổi lên áo dài màu đen của hắn.

Hôm nay hắn được truyền triệu vào thâm cung, trên người truyền đến mùi long diên hương nhàn nhạt.

Trong thư phòng trống trơn, ta rót rượu cho hắn.

Nhìn hắn cách ta gần như thế, ta nhất thời luống cuống tay chân, rượu đào lúc này bị đổ ra ngoài.

Có vài giọt, thậm chí còn nhỏ ở trên áo choàng của hắn.

Đôi mắt hoa đào đẹp mắt của Tạ Huyền Lễ đánh giá ta một phen, con ngươi sâu thẳm lóe lên:

"Nàng đã vì ta rót rượu, lại thất kinh, là như thế nào, Ta là hổ ăn thịt người sao?"

Nghe xong lời của hắn, ta xì một tiếng bật cười.

Sau đó cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau cho hắn.

Đụng tới bộ ngực rắn chắc ấm áp của hắn, ta giả bộ đỏ mặt.

Cúi đầu lặng lẽ nhìn hắn một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn.

Nhìn hắn hô hấp hơi dồn dập, ta vứt đi nỗi kinh hoảng cùng sợ hãi, lộ ra vài phần giảo hoạt cùng ngây thơ:

"Điện hạ không phải là lão hổ ăn thịt người!"

“Lại nói, điện hạ tôn quý cỡ nào? Khắp thiên hạ, nếu nói nam nhi đỉnh thiên lập địa nhất thế gian, chỉ sợ chỉ có một mình Thái tử.”

“Nô tỳ nhìn thấy Thái tử, như thấy rồng, lúc này mới hoảng hốt không thôi, nhất thời rối loạn không có chừng mực. Chỉ là...”

Thấy ta muốn nói lại thôi, hắn sang sảng cười, vung tay lên:

“Cứ nói không sao.”

"Chỉ là chân trời góc đất, chỉ có chỗ tương tư vô tận. Người quấy rầy tinh thần nô tỳ, chỉ sợ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt..."

Nói xong, bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ truyền đến tiếng tim đập thình thịch của hắn.

Nhìn sắc mặt ta đỏ bừng, trốn tránh ánh mắt của hắn.

Hắn rốt cuộc nhịn không được, hai tay lập tức vuốt ve mặt ta.

Ta giả bộ kinh hãi, liều mạng giãy thoát, chiếc đai lưng được thắt lỏng lẽo lúc này rơi xuống.

Nhìn trước mắt một mảnh xuân sắc, hắn rốt cuộc chịu không nổi, trực tiếp đem ta bế ngang ôm lấy.

Đẩy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn ra, đặt ta lên bàn.

Từng tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết nhanh nhẹn bay múa, trên bàn xuân ý dạt dào, giống như lửa mùa hè đốt hàn băng.

13

Ngày hôm sau, dường như không có gì thay đổi.

Chủ tử vẫn là chủ tử, nô tỳ vẫn là nô tỳ.

Bề ngoài vẫn như cũ.

Nhưng ta biết, trái tim Thái tử đã bị khoét một lỗ hổng.

Đêm đó khi hắn sắp bước vào cảnh đẹp, ta liều mạng ngăn cản, thậm chí không tiếc lấy cái chết ép buộc.

Hắn liền đề xuất muốn phong ta làm trắc phi, để cho ta thuận theo, nhưng ta uyển chuyển cự tuyệt.

Nhìn hai mắt nghi hoặc của hắn, ta khoác tay lên cổ hắn:

“Điện hạ, nếu ta thành trắc phi của ngài, chỉ sợ rất nhanh sẽ âm dương cách biệt với ngài.”

"Nếu không phải trắc phi của ngài, tuy rằng cũng sẽ chết, nhưng tóm lại có thể sống thêm vài ngày, nhưng dù sao cũng chết, nô tỳ rất sợ..."

Nghe xong lời của ta, hắn đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh hiểu được ta đang ngầm châm chọc đến ai.

Giống như là trả thù, hắn hừ lạnh một tiếng, lấn người mà lên:

“Ta mới là thái tử, ta muốn nữ nhân nào, do ta định đoạt!”

“Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không để nàng chết!”

Nghe xong lời của hắn, khóe miệng ta nổi lên một ý cười, sau đó không cự tuyệt nữa.

Làm hoa khôi, uyển chuyển như thế nào, nội tâm của ta tự nhiên quen thuộc không thôi.

Hắn lần đầu tiên hiểu được, nếm một lần nhớ mãi không quên, rốt cuộc là có ý gì.

Hắn cũng cảm nhận được, ong mật, không nên chỉ vì một đóa hoa mà dừng lại.

Thẩm Kiều, trận chiến này, ngươi tất bại không thể nghi ngờ!

14

Sau đó, Thái tử vuốt ve gò má ta, mặt mày tràn đầy quyến luyến:

“Thì ra tâm ý tương hợp, đúng là loại cảm giác này, ta thật sự là còn nhiều điều muốn thử.”

Dưới sự khuyên bảo của ta, hắn vẫn coi ta như nô tỳ.

Chỉ là trong thư phòng, trong trà thất, sau hòn non bộ, thậm chí bên cạnh hồ sen gió đêm cao, khắp nơi lưu lại hồi ức không thể nói giữa ta và hắn.

Dần dần, anh càng ỷ lại vào sự săn sóc dịu dàng chu đáo của ta, từ trong ra ngoài.

Mà đối với Thẩm Kiều tính tình bướng bình, càng không có tính nhẫn nại.

Cho dù Thẩm Kiều vì hắn, khổ học chuyện Phong Nguyệt đã lâu.

Nhưng sau khi ăn uống no đủ, còn lại món ngon vật lạ, cần gì phải tìm thêm cơm?

Lại nói, đối viên minh châu ở phía trước, nàng ta chỉ là đồ bắt chước, cũng bất quá đến Thái tử một câu "Mệt mỏi".

Rất nhanh, giữa nàng và Thái tử bất hợp càng ngày càng nhiều.

Đầu tiên là cãi nhau, sau đó lại là cãi vã, cuối cùng Thái tử ném đồ sứ đầy đất, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn nàng nằm sấp trên giường gào khóc, trong mắt ta hiện lên một tia châm chọc.

Nhưng một giây sau, ta giả bộ ân cần, ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi:

“Thái tử phi, gần đây chuyện triều chính làm Thái tử bận rộn, nghe nói Tây Bắc lại đang đánh giặc, nhất định là đang lo lắng cho quốc sự, Thái tử phi ngàn vạn lần đừng vì nhất thời không vui mà nảy sinh hiềm khích với Thái tử.”

"Thái tử phi cũng đừng quên, Hoàng hậu bên kia, vẫn đang như hổ rình mồi, vạn nhất lúc này bắt Thái tử nạp mấy trắc phi, thế thì phải làm sao?"

Nghe xong lời của ta, nàng lúc này mới ngừng nước mắt, mở to hai mắt thật to gật đầu:

"Nói có lý, bổn phi ngàn vạn lần không thể phá hỏng đại sự! Hoàng hậu lão yêu bà kia, quả nhiên là rất xấu!"

Ta liên tục gật đầu, lại thêm một mồi lửa:

"Đúng nha, hôm nay sinh hạ hoàng tự mới là chính đạo, ngày mai tiểu nương tử sẽ lại đến một chuyến cuối cùng, Thái tử phi nhất định phải nắm chắc cơ hội!"

15

Chạng vạng ngày hôm sau, một chiếc kiệu nhỏ thần không biết quỷ không hay lẻn vào Đông cung.

Mà lúc này, một gã sai vặt cưỡi ngựa phi đến, nhanh chóng đến Kinh Trung tửu lâu tìm Thái tử điện hạ.

Hôm nay là theo thông lệ, hắn và thưởng thơ kết bạn.

Thái tử nghe gã sai vặt nói, gấp đến độ như châu chấu nhảy vào nước sôi, lúc này chấn động:

“Cái gì? Thái tử phi muốn tự sát?”

"Đúng vậy, Thái tử gia, ngài mau đi xem đi, chỉ sợ muộn, Thái tử phi sẽ..."

Nghe được Thái tử phi có việc, hắn lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới Đông cung.

Mới vừa vào Đông cung, liền thấy cảnh tượng ta vẻ mặt lo lắng canh giữ ở ngoài điện.

Nhìn thấy Thái tử, ta trong nháy mắt mừng rỡ, sau đó bảo hắn nhanh chóng đi cứu Thái tử phi:

“Sau khi Thái tử phi dùng bữa tối xong, lập tức đi Nam viện, nơi đó vừa xa vừa xa, tối om om, nô tỳ muốn đi theo, nhưng Thái tử phi không cho.”

“Không những thế, nàng còn đuổi hết hạ nhân của Nam viện đi, nói nếu không nghe, liền xử bọn họ.”

"Có hạ nhân nói, Thái tử phi thoạt nhìn sắc mặt lo sợ, chỉ sợ là muốn tự sát a..."

Nghe xong lời của ta, Thái tử lập tức cùng mấy hạ nhân chạy tới Nam viện.

Nhìn bên trong âm thầm đốt nến, Thái tử lập tức đạp cửa mà vào.

Nhưng khi hắn giơ ngọn đèn trong tay lên, kiểm tra thái tử phi có khỏe hay không.

Đập vào mắt, lại là hình ảnh nàng cùng một nữ tử quần áo không chỉnh tề.