Chương 2 - Khi Hôn Nhân Chỉ Là Trò Đùa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thẩm Lưu Niên nhìn tôi, tiếp tục nói: “Ngay từ đầu tôi đã không để mắt đến cô. Người phụ

nữ mà tôi, Thẩm Lưu Niên, muốn chọn tuyệt đối không thể là loại hàng phổ thông như cô.”

“Bây giờ mau cút đi, đừng đứng đây làm trò cười cho người ta nữa.”

Tôi nghiêm mặt: “Thẩm Lưu Niên, để tôi nói rõ vài chuyện. Một, là chính ông nội anh cầu xin tôi đính hôn với anh.”

“Hai, tôi đã cố gắng vun đắp tình cảm suốt ba năm, nhưng tất cả những gì tôi làm anh đều

làm như không thấy. Tình cảm là chuyện hai người, anh cũng chưa từng bước vào được

lòng tôi. Tôi không thể nói là yêu anh, chỉ là tôi đang thực hiện lời hứa với ông nội anh.”

“Cô gọi đó là nỗ lực sao?” Thẩm Lưu Niên cười nhạt: “Chẳng qua là cô đi theo ông tôi ra

đồng trồng rau, ngồi uống trà tán gẫu, lấy lòng ông ấy rồi để ông ấy ép buộc tôi chấp nhận

mối quan hệ này thôi đúng không?”

Anh ta tỏ vẻ bực bội: “Được rồi, cô nói cô có nỗ lực thì là có nỗ lực đi.”

“Tôi biết cô sĩ diện, muốn nói gì thì nói. Có thể coi như là cô không thích tôi, vậy được chưa? Mau đi đi.”

Nếu không vì chuyện cái đồng hồ, tôi thật sự không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây.

“Anh và Tô Tiểu Điệp đã ở bên nhau, vậy ta không bàn chuyện tình cảm nữa. Giờ vấn đề

không còn là giữa tôi và anh.” Tôi nhìn sang Tô Tiểu Điệp, “Cô đã ném đồng hồ của tôi

xuống hồ, tôi sẽ tiến hành giám định. Đến lúc đó phải bồi thường thế nào thì cô bồi thường thế ấy.”

“Cô còn mặt mũi đến đòi tiền à?” Sắc mặt Tô Tiểu Điệp tối sầm, “Một kẻ rác rưởi, cả người

không mặc nổi bộ đồ quá năm trăm tệ mà cũng dám đến đây đòi tiền tôi sao?”

“Cô không phải nói là cô đã mua chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá một tỷ rưỡi à?”

“Chỉ cần cô đưa ra hóa đơn hay phiếu thu, đừng nói một tỷ rưỡi, ba tỷ tôi cũng trả được.”

“Nhưng nói trước cho rõ, nếu cô không đưa ra được những thứ đó…”

Tô Tiểu Điệp ngưng lại, sau đó cầm một cái ly giấy rót nửa ly rượu, rồi nhổ một bãi nước bọt

vào trong. Cô ta còn bảo đám đồng nghiệp lần lượt nhổ vào ly, chẳng mấy chốc rượu đầy tràn mép.

Cô ta nhìn tôi, nói lạnh:

“Nếu cô không đưa ra được giấy tờ chứng minh giá trị của chiếc đồng hồ đó, thì uống hết ly rượu này đi.”

“Dám không?”

“Được.” Tôi mở miệng đồng thời lấy điện thoại ra.

Thẩm Lưu Niên và Tô Tiểu Điệp đến với nhau tôi không có cảm xúc gì, nhưng chiếc đồng hồ kia rất có ý nghĩa.

Tôi đã bỏ tiền ra đấu giá với mức giá cao ngất trời là vì một người. Khi ấy tôi tặng cho Thẩm Lưu Niên cũng là vì người đó yêu cầu.

Giờ không còn bên nhau nữa, tự nhiên phải lấy lại. Nếu bị làm hỏng, Tô Tiểu Điệp nhất định phải bồi thường.

Thấy tôi gọi điện, Tô Tiểu Điệp vẫn tiếp tục chế giễu: “Diễn cũng giống lắm. Mọi người nói xem, rốt cuộc cô ta đang gọi cho ai thế?”

“Tôi thấy còn chưa bấm số nữa là.”

“Mình thấy nên đặt ra thời hạn.” Một đồng nghiệp góp lời, “Không có thời hạn thì ly rượu kia chẳng mấy mà thành rượu ủ trăm năm.”

Sau khi tôi kết thúc cuộc gọi, Tô Tiểu Điệp lại lên tiếng: “Người của cô khi nào đến?”

“Nhiều nhất một tiếng.”

“Tôi cho cô hai tiếng. Nếu sau hai tiếng người cô không tới, cô phải uống hết ly rượu đó.”

“Được.” Tôi rất dứt khoát, “Nếu giấy tờ đầy đủ, cô phải bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu.”

“Yên tâm, chỉ cần cô đưa ra được hóa đơn, chiếc đồng hồ đó tôi đền cô mười tệ.”

Trong lúc chờ đợi, Tô Tiểu Điệp và Thẩm Lưu Niên cùng đám đồng nghiệp chơi trò chơi, tôi

bị gạt ra ngoài. Tô Tiểu Điệp vừa nãy còn đưa ra tối hậu thư.

Nếu đến giờ mà người tôi hẹn không tới, tôi không chỉ phải uống ly rượu đầy nước bọt đó, mà còn bị đuổi việc.

Trên trời vang lên tiếng động cơ rền rĩ, tôi nhìn đồng hồ — mới chỉ qua bốn mươi phút từ lúc gọi điện.

Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng đang nhanh chóng hạ cánh.

Mọi người xung quanh cũng ngước lên nhìn. Khi trực thăng hạ xuống gần đó, càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về.

“Đúng là người giàu có khác, đi chơi cũng phải đi bằng trực thăng.”

Có đồng nghiệp cảm thán.

Khi người trong trực thăng bước ra, mắt Tô Tiểu Điệp sáng rực: “Lưu Niên, mau nhìn kìa, là

Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng! Không ngờ ông ấy cũng đến đây chơi, đúng là cơ hội hiếm có để kết giao.”

“Tôi chỉ cần bước tới, bất kể là chủ tịch tập đoàn nào cũng sẽ bị khí chất của tôi chinh phục, trở thành bạn của tôi.” Thẩm Lưu Niên tự tin nói.

Thời gian vĩnh cửu, đúc nên huyền thoại.

Tập đoàn Vĩnh Hằng truyền thừa cả trăm năm, không chỉ là doanh nghiệp đồng hồ danh tiếng trong nước, mà nay đã vang danh toàn cầu.

Chiếc đồng hồ của tôi chính là phiên bản đặt làm riêng của Tập đoàn Vĩnh Hằng.

Gia đình Thẩm Lưu Niên kinh doanh mỹ phẩm, chính là nhờ tôi âm thầm hỗ trợ, cung cấp

không ít công thức, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã từ khởi nghiệp vươn lên niêm yết, cũng

được coi là một doanh nghiệp huyền thoại trong nước.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)