Chương 3 - Khi Giày Múa Đắt Hơn Nhẫn Đính Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phó Xuyên nhìn tôi, sắc mặt có phần tức giận:

“Nhược Thanh, em điều tra anh?”

Tôi tức đến bật cười:

“Phó Xuyên, chúng ta là vợ chồng. Anh nói tôi điều tra anh?

Anh đem năm mươi cân lương thực đổi phiếu mua tivi, đem nhà cho Lý Niệm Niệm ở, anh có từng nói với tôi chưa?”

Cả năm mươi cân lương thực đấy.

Còn một căn nhà nữa.

Lúc bà mối giới thiệu, bà ta bảo:

“Cậu Phó công việc tốt, làm bác sĩ có thể diện.

Còn biết chăm sóc người khác.”

Tôi thấy anh ta trông cũng được, lúc cùng đi dạo ở công viên Trung Sơn vài lần, anh ta mua hồ lô đường và nước cho tôi, tôi nghĩ chắc là người biết quan tâm.

Lấy anh ta cũng không thiệt, nên tôi gật đầu đồng ý.

Ai ngờ lại thành ra như vậy.

“Nhược Thanh, chồng Niệm Niệm chết rồi, em là phụ nữ, sao không thông cảm cho cô ấy một chút?

Một mình cô ấy đơn độc chẳng dễ dàng gì. Trong đoàn văn công lại bị phân biệt đối xử vì chồng mất.

Nếu anh không quan tâm, cô ấy sống sao nổi?

Mấy hôm trước nhà bị sét đánh mưa giông làm hư hỏng, em cũng thấy rồi đấy, cô ấy sống một mình sao ở nổi?

Dạo này đêm hôm chẳng yên, không ít người đến đồn báo mất trộm. Anh mới để cô ấy ở tạm nhà đó.

Giấy tờ vẫn mang tên vợ chồng mình, chỉ là cho cô ấy ở nhờ thôi, em đừng tính toán nữa.”

Nói xong, tôi lau nước mắt, mệt mỏi lên tiếng:

“Ngủ đi.”

Đèn đã tắt, anh vẫn lải nhải giải thích.

Nhưng tôi thấy mệt rồi.

Anh nói gì cũng được.

4

Trước kia, Phó Xuyên luôn ra ngoài từ sớm, về nhà rất muộn.

Đặc biệt vào thời điểm giao mùa, anh thường đến đưa thuốc cảm cho Lý Niệm Niệm, dặn cô ấy đừng để bị lạnh.

Tối nay, tôi cũng không bật đèn chờ anh nữa.

Lúc anh về, tiếng loạt soạt đánh thức tôi. Tôi cau mày, không kìm được quát lên:

“Anh nhẹ tay chút được không?”

Sau câu đó, cả hai chúng tôi đều sững lại.

Tôi hiếm khi lớn tiếng với anh, anh cũng ít khi nổi giận với tôi.

Nhưng đột nhiên, tôi không muốn nhịn nữa.

Phó Xuyên nhỏ giọng:

“Ngủ đi, xin lỗi, làm em tỉnh.”

Sau khi rửa mặt xong, anh lên giường, vừa chợp mắt đã đặt tay lên eo tôi.

Tôi nhẹ nhàng gạt tay anh ra.

Anh lập tức tỉnh giấc, giọng khàn khàn vì buồn ngủ:

“Sao vậy?”

Phó Xuyên lại vươn tay ôm lấy tôi.

Tôi dịch người ra, lên tiếng:

“Nóng, đừng ôm tôi nữa.”

Phó Xuyên nói:

“Mới có mấy độ, sao mà nóng.”

Tôi đáp:

“Dù sao tôi cảm thấy nóng, anh ngủ đi.”

Sáng hôm sau, khi Phó Xuyên còn chưa thức dậy, tôi đã ra khỏi nhà.

Trong thành phố có một thư viện, nơi đó toàn sinh viên đại học và người ôn thi công chức.

Họ dậy rất sớm, tôi đến muộn là không có chỗ ngồi.

Cửa thư viện vừa mở, người người chen nhau ùa vào.

Tôi phải len lỏi qua đám trai trẻ vạm vỡ mới chiếm được một góc ngồi, cầm đại một quyển sách bắt đầu đọc.

Vài hôm trước, tôi thấy trên báo thông tin Học viện Nông nghiệp Tây Bắc đang mở rộng tuyển dụng, có chính sách thu hút nhân tài, hỗ trợ chỗ ở.

Tôi đủ điều kiện thi.

Tôi muốn một chốn dừng chân, cũng muốn đi xem một góc khác của thế giới.

Tôi cắm đầu đọc đến mức quên cả thời gian.

Ngẩng đầu lên mới phát hiện thư viện đã vắng người, trời cũng sắp tối.

Tôi thong thả về nhà.

Ở cùng nhóm sinh viên cả ngày, tôi nhận ra sức sống của họ – thứ mà tôi không còn nữa.

Tôi gần như ngày nào cũng đến đó.

Một sinh viên hỏi tôi:

“Chị ơi, chị đăng ký thi chỗ nào thế? Chị đăng ký rồi thì em không thi nữa đâu.”

Tôi hiểu ý cô ấy, vì thấy tôi quá chăm chỉ.

Trên đường về, mưa bất chợt ập xuống, tôi vội vàng chạy.

Đến đầu ngõ, tôi thấy Phó Xuyên với vẻ mặt đầy lo lắng, trán ướt mồ hôi.

Tay cầm một chiếc ô, tay kia cũng cầm thêm một cái.

Thấy tôi, ánh mắt anh dịu hẳn đi:

“Em đi đâu vậy?

Anh cứ tưởng có chuyện gì, tìm em khắp nơi. Về nhà đi, anh nấu cơm xong rồi.”

Bàn ăn đầy ắp món mặn, Phó Xuyên lấy từ túi ra một chiếc hộp nhung đỏ, kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay.

Còn chưa kịp mở hộp, cửa đã vang lên tiếng gõ.

Giọng nói mềm mại vang lên:

“Anh Phó Xuyên, anh có ở nhà không?”

Mở cửa ra, là gương mặt trắng bệch của cô ta.

Tóc dính vào má, nhưng không hề làm mất vẻ đẹp – thậm chí còn tăng thêm vẻ đáng thương.

Phó Xuyên cau mày:

“Sao lại ướt hết thế này, mau vào đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)