Chương 7 - Khi Gia Đình Chia Ly

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không phải tôi không muốn tha thứ.

Mà là tôi không biết phải tha thứ thế nào.

Những tổn thương là thật.

Những hy sinh cũng là thật.

Tôi không rõ, máu mủ ruột thịt, rốt cuộc phải gánh bao nhiêu trách nhiệm.

11.

Sau khi bản án có hiệu lực, căn nhà của em trai bị tòa án phong tỏa.

Cậu ta gọi cho tôi, giọng khàn khàn:

“Chị… chị có thể cho em chậm vài ngày không? Em đang xoay tiền…”

“Tòa sẽ thông báo thời gian thi hành.”

“Chị…”

“Tôi không còn gì để nói.”

Tôi cúp máy.

Vài ngày sau, luật sư Chu gọi lại.

“Trần Tiểu Lỗi liên hệ với tôi, nói là muốn tự nguyện thi hành bản án.”

“Thi hành thế nào?”

“Bán nhà. Nhà niêm yết giá 1 triệu 8, trừ khoản vay ngân hàng và các chi phí, số còn lại vừa đủ trả lại chị, cộng thêm một phần bù tiền đền bù còn thiếu.”

“Ba mẹ cậu ta thì sao?”

“Tiền đền bù đã giải ngân, phần của họ sẽ chuyển cho chị.”

“Được.”

“Còn nữa,” luật sư ngập ngừng, “Trần Tiểu Lỗi nói… muốn gặp chị một lần.”

“Không gặp.”

“Cậu ta nói… muốn xin lỗi chị trực tiếp.”

Tôi im lặng vài giây.

“Để khi nào trả hết tiền rồi hãy nói.”

Một tháng sau, toàn bộ khoản tiền được chuyển về tài khoản.

– 950,000 tệ tiền đền bù

– 380,000 tệ tiền đặt cọc mua nhà

– Cộng thêm tiền lãi, tổng là 1,370,000 tệ

Tôi nhìn con số trong tài khoản, cảm xúc lẫn lộn.

Số tiền này vốn dĩ đã thuộc về tôi.

Mười năm vất vả, cuối cùng cũng nhận lại phần của mình.

Nhưng những gì tôi mất đi, lại nhiều hơn số đó rất nhiều.

Mẹ lại nhắn tin:

“Vũ Tình, ba con nhập viện rồi. Có thể về thăm một chút không?”

Tôi không trả lời.

Không phải không đau lòng.

Mà là, dù đau, thì cũng vô ích.

Có những thứ, vỡ rồi, thì không thể lành lại được.

12.

Một năm sau.

Tôi dùng số tiền đó, mua một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ ở tỉnh lị.

Diện tích 70 mét vuông, hướng nam, ánh sáng rất tốt.

Ngày hoàn thành nội thất, tôi ngồi một mình trên sàn phòng khách, nhìn ánh nắng chiều tràn vào.

Ấm áp, sáng rực.

Bạn thân nhắn tin:

“Chuyển nhà cần giúp không?”

Tôi trả lời:

“Không cần, đồ không nhiều.”

“Mẹ cậu dạo này thường đăng WeChat, nói nhớ cậu.”

Tôi không đáp.

“Cậu biết không, em trai cậu ly hôn rồi.”

“Ừ.”

“Nghe nói sau khi bán nhà, Lưu Diễm bỏ đi luôn. Giờ cậu ta một thân một mình, thảm lắm.”

“Ừ.”

“Ba mẹ cậu cũng bệnh suốt. Ba cậu bị tai biến, đi lại không dễ.”

Tôi nhìn dòng tin đó, mãi không trả lời.

“Vũ Tình?”

“Biết rồi.”

Tôi đặt điện thoại xuống, đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.

Ngoài kia là dòng xe tấp nập, những tòa nhà cao tầng, ánh đèn neon chớp nháy.

Mười năm tôi ở lại thành phố này, từ hai bàn tay trắng, đến hôm nay có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm.

Tất cả, là do chính tôi tự giành lấy.

Không phải nhờ ba mẹ.

Không phải nhờ em trai.

Cũng không phải nhờ bất kỳ ai.

Tôi chợt nhớ hồi nhỏ, mẹ hay nói một câu:

“Vũ Tình là chị, phải nhường em.”

Tôi đã nhường.

Nhường ba mươi mấy năm.

Đến khi họ nhường luôn cả tôi ra khỏi cái nhà đó.

Giờ đây, tôi không muốn nhường nữa.

Tôi không nợ ai cả.

Điện thoại lại reo.

Là số của mẹ.

Tôi nhìn thoáng qua không bắt máy.

Chuông vang rất lâu, rồi dừng lại.

Tôi đặt điện thoại lên bàn,

quay người vào bếp,

rót cho mình một ly nước.

Ánh nắng xuyên qua ly thủy tinh, chiếu ra những đốm sáng lấp lánh.

Tôi nhớ lại một câu trong bản án:

“Pháp luật không công nhận luật lệ cũ.”

Đúng vậy.

Pháp luật không công nhận.

Tôi cũng không công nhận nữa.

Huyết thống không phải là món nợ.

Tình thân không phải là xiềng xích.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra điều này.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang dần buông.

Cả chân trời rực rỡ ánh vàng đỏ.

Tôi đứng trong ngôi nhà của chính mình, nhìn ngắm muôn ánh đèn nơi thành phố, biết rằng:

Một cuộc đời mới, vừa mới bắt đầu.

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)