Chương 4 - Khi Gia Đình Bất Ngờ Thay Đổi

Trong đôi mắt phượng của Bùi Thời Triều, có thể nhìn thấy rõ sự tán thưởng lẫn hào hứng không thể che giấu.

Hắn nhẹ nhàng nói:

“Tiếc thật. Nếu không có gì thay đổi, về sau anh sẽ là một trong những đối thủ mà tôi rất coi trọng.”

Anh tôi không tỏ thái độ gì, mặt không gợn sóng.

Chỉ nhẹ nhàng đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt Bùi Thời Triều, giọng trầm thấp:

“Đây là tài liệu tôi đã tổng hợp về tập đoàn Kỳ thị.

Bao gồm báo cáo hoạt động trong những năm gần đây, từ lĩnh vực kinh doanh cốt lõi đến thị phần thị trường.

Tất cả các dữ liệu quan trọng đều có trong này.”

Anh dừng một chút rồi tiếp tục:

“Đây cũng là những dự án tôi đang phụ trách.

Khu thương mại tổng hợp tại Khu Phố Biển đã hoàn thành phần xây dựng chính, dự kiến sẽ đi vào hoạt động vào đầu năm sau, trở thành công trình biểu tượng của khu vực.

Ngoài ra, còn có dự án hợp tác với một tập đoàn công nghệ lớn của Mỹ, nhằm phát triển hệ thống tương tác thông minh thế hệ mới…”

Tôi nghe mà há hốc mồm.

Chết tiệt, hóa ra cả tuần qua anh tôi bận rộn không phải vì công việc cá nhân…

Mà là vì chuẩn bị trả lại toàn bộ những thứ vốn thuộc về Bùi Thời Triều?!

Bùi Thời Triều cau mày.

Nghe xong, hắn còn ho nhẹ vài tiếng.

Anh tôi tưởng hắn không hài lòng, bèn tiếp tục chân thành nói:

“Tôi có thể hỗ trợ anh tiếp quản, giúp anh ổn định vị trí này.

Sau đó, tôi sẽ rời khỏi Kỳ thị…”

Ba mẹ không nói gì.

Rõ ràng, họ ngầm đồng ý với quyết định này.

Bùi Thời Triều liếc nhìn ba mẹ tôi, ánh mắt lóe lên tia sáng khó lường.

Hắn chỉ vào lồng ngực mình, bật cười:

“Dù đúng là những thứ này vốn thuộc về tôi… nhưng tiếc là…

Tôi không có phúc mà hưởng.”

Chúng tôi sững người.

Đúng rồi!

Hắn sức khỏe yếu, phải dựa vào xe lăn để di chuyển.

Vậy mà chúng tôi lại quên mất điều này!

Hắn thản nhiên nói tiếp:

“Với tình trạng cơ thể hiện tại, chỉ quản lý một nhà họ Bùi thôi đã là cực hạn của tôi.

Nếu ôm thêm một tập đoàn Kỳ thị nữa… tôi có thể sống thêm được bao lâu đây?”

Mẹ tôi lập tức ngắt lời hắn, giọng có chút kích động:

“Thời Triều! Đừng nói bậy, con nhất định sẽ sống khỏe mạnh!”

Bùi Thời Triều bất ngờ đứng dậy.

Hắn rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh tôi, nở nụ cười ôn hòa:

“Kỳ Hành.

Anh nên thấy may mắn vì anh không phải người nhà họ Bùi.”

“Nếu không, có khi tôi đã ‘giận cá chém thớt’ rồi đấy…”

Anh tôi lặng lẽ nhìn hắn.

Không nói gì.

Bùi Thời Triều khẽ cười, đôi mắt sắc bén:

“Anh không cần rời khỏi Kỳ thị.

Tôi còn khá mong chờ một ngày nào đó có thể chính thức đấu với anh.”

Sau đó, hắn quay sang ba mẹ tôi, ánh mắt có chút sâu xa:

“Tôi thấy thái độ của hai người rồi.

Rất hài lòng.

Dù gì thì chuyện tôi là con ruột của hai người cũng không thay đổi.

Cuộc sống thế nào thì cứ tiếp tục như thế.

Còn nếu hai người muốn thăm tôi…

Thì phiền đến Bùi gia một chuyến.”

Chị gái tôi chớp mắt, cẩn thận hỏi:

“Anh… không phiền nếu tôi gọi anh là ‘anh trai’ chứ?”

Bùi Thời Triều thoải mái đáp:

“Cứ gọi đi.”

Chị gái liếc nhìn hắn, rồi dè dặt hỏi:

“Anh… không hận chúng tôi sao?”

Hắn hơi nhướng mày, giọng điệu hờ hững:

“Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi.

Bị thù hận che mắt… chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm vậy.

Cơ thể tôi cũng không chịu nổi mấy cú sốc tâm lý đâu.

Vì để tránh ‘đột tử’ sớm, tôi nghĩ mình nên sống bình thản một chút.

Cô nghĩ sao?”

Chị tôi bật cười, lắc đầu:

“Anh nói chuyện vừa kỳ quặc, lại vừa có lý.

Anh đúng là rộng lượng.”

Bùi Thời Triều khẽ cong môi.

Hắn chậm rãi đáp:

“Bởi vì…

Những kẻ từng trực tiếp làm hại tôi…

Đều đã xuống gặp Diêm Vương cả rồi.”

Cả nhà tôi: “……”

Nghĩ đến cách hắn đã xử lý toàn bộ nhà họ Bùi, đột nhiên ai cũng toát mồ hôi lạnh.

Ba tôi nghiêm túc hỏi người con trai ruột không dễ chọc này:

“Vậy có cần tổ chức tiệc, chính thức công bố thân phận của con không?”

Bùi Thời Triều nhấp một ngụm trà, bình thản đáp:

“Không cần.”

Thấy mẹ tôi có chút thất vọng, ánh mắt hiện rõ sự áy náy và yêu thương mãnh liệt dành cho con trai, hắn bỗng cảm thấy có chút mới mẻ và kỳ lạ.

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:

“Bây giờ chưa phải lúc.

Con vừa mới nắm quyền, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.

Chờ thêm một thời gian nữa đi… mẹ.”

Vừa nghe thấy từ “mẹ”, mắt mẹ tôi lập tức sáng lên:

“Được được được, mọi chuyện nghe theo Triều Nhi!”

Chuyện nhận lại con rốt cuộc cũng tạm kết thúc.

12

Từ đó về sau, mẹ gần như không về nhà nữa.

Dựa vào nguồn lực và quan hệ của Bùi Thời Triều, muốn tìm một đội ngũ y tế hàng đầu để điều trị bệnh phổi cho hắn chắc chắn không khó.

Nhưng nếu đến giờ hắn vẫn còn phải ngồi xe lăn, vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là do công nghệ y học hiện tại chưa đủ tiên tiến.

Trùng hợp thay, mẹ tôi chính là chuyên gia trong lĩnh vực sinh học y khoa.

Bà nhanh chóng liên lạc với một giáo sư chuyên nghiên cứu công nghệ phục hồi phổi, lập tức dẫn cả đội ngũ lao đầu vào phòng thí nghiệm.

Nghe được tin này, Bùi Thời Triều chậc lưỡi, giọng điệu lười biếng:

“Đúng là con có mẹ thì như báu vật.

Mẹ thì fine, còn con thì mine.”

Ba tôi và ba anh chị em chúng tôi:

“……”

13

Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ êm đẹp trôi qua như vậy.

14

Ba tháng sau.

Chị gái tôi bay đến Hồng Kông để công tác.

Nhưng khi trở về, chị ấy đột nhiên nhắn tin vào nhóm gia đình, yêu cầu tất cả mọi người về nhà ngay lập tức.

Cả nhà:

“???”

Về đến nhà, tôi thấy chị gái – vốn luôn vô tư, hoạt bát – hôm nay lại trầm mặc khác thường.

Khi tôi định mở miệng hỏi đã có chuyện gì xảy ra, chị ấy bất ngờ kéo một cô gái từ phía sau ra trước mặt mọi người.

Tôi trợn tròn mắt.

Khoan đã…

Cô gái này… tại sao lại có bảy, tám phần giống mẹ tôi?!

Cô ấy đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt tò mò lướt qua từng người.

Cho đến khi nhìn thấy Bùi Thời Triều đang ngồi trên xe lăn, nụ cười cong nhẹ trên môi cô ấy lập tức tắt ngóm.

Hai mắt cô ấy lập tức phủ đầy oán khí.

Cô gái nhếch môi, giọng điệu châm chọc:

“Lâu rồi không gặp, Bùi thiếu.”

Bùi Thời Triều cũng nhận ra cô ấy.

Hắn không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thản nhiên đáp:

“Là cô à.”

Cô gái cười lạnh:

“Bùi thiếu, vụ lần trước anh chơi tôi một vố đau với lô hàng kia vẫn chưa xong đâu.

Anh nói xem, định giải quyết thế nào đây?”

Bùi Thời Triều lười nhác dựa vào xe lăn, thờ ơ nói:

“Thua kém người khác, trách ai?”

Cô gái càng trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh lẽo:

“Bùi Thời Triều, anh vẫn kiêu ngạo và đáng ghét như vậy, thực sự khiến người ta ngứa mắt.”

Tôi:

“……”

Ba mẹ:

“……”

Chị gái:

“……”

Chị tôi cuối cùng cũng mở miệng:

“Ba, mẹ…

Con đã tìm thấy con gái ruột của hai người rồi.

Cô ấy tên là Sở Tình.”

Cả nhà tôi: “HẢ??!”

Sở Tình ngay lập tức bỏ mặc Bùi Thời Triều, tỏ ra vô cùng tự nhiên.

Cô ấy nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh:

“Ba mẹ yêu quý, anh trai, em gái, xin chào nhé~”

Cả nhà: “……”

Sở Tình lấy ra một tập tài liệu từ trong balo, vô cùng nghiêm túc nói:

“Thật ra, gần đây tôi mới điều tra được hai người là ba mẹ ruột của tôi.

Sau đó, tôi đã dùng một số cách để lấy mẫu sinh học của hai người, làm xét nghiệm ADN.

Trùng hợp là lúc đó chị Kỳ cũng đang ở Hồng Kông, nên tôi quyết định lập tức đến nhận lại gia đình.”

Cô ấy cười híp mắt:

“Nếu hai người chưa yên tâm, tôi có thể nhổ vài sợi tóc ngay bây giờ, để hai người mang đi xét nghiệm lại.”

Ba mẹ tôi nhận lấy kết quả xét nghiệm ADN, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng.

Tôi lặng lẽ nhích đến gần anh trai ruột, hỏi nhỏ:

“Anh… vị ‘chị gái nghi vấn’ này, rốt cuộc có thân phận gì?”

Bùi Thời Triều mặt không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Cô ấy là lính đánh thuê.

Cũng là một trong những trùm buôn vũ khí lớn nhất thế giới ngầm.”

Tôi: “……”

Ba mẹ: “……”

Chị gái: “……”

Sở Tình tức giận trừng mắt nhìn anh ta:

“Anh cứ thế nói toẹt ra à? Lỡ làm ba mẹ tôi sợ chạy mất thì sao?”

Bùi Thời Triều: “Ha ha.”

Tôi: “???”

Ba mẹ: “??!”

Anh chị tôi: “……”

Tính cách của bà chị ruột này… đúng là có chút tùy tiện thật đấy.

Khoan đã, còn ông anh ruột, bà chị ruột của tôi nữa.

Một người là gia chủ nhà họ Bùi?

Một người là lính đánh thuê kiêm trùm buôn vũ khí ngầm?

Tôi đảo mắt nhìn cả nhà một lượt, giọng thê lương:

“Thật ra… con mới là đứa không phải con ruột đúng không? Ba mẹ?”

Ba mẹ tôi: “……”